Tất nhiên, tất cả những điều này là do Diệp Huyền Trân xúi giục.
Anh thấy rõ, Ông già rất coi trọng danh dự và hình ảnh của mình.
Và đây cũng chính là điểm yếu của ông ta.
Ông già tức giận đến mức sắp ói ra máu, nói: “Đồ tạp chủng, câm miệng cho tôi!” "Đây là cậu đang ngậm máu phun người, cậu sẽ chết không yên đâu!”
Tham Lang đắc ý nói: “Đúng vậy, bây giờ tôi đang ngậm máu phun người đấy. “Nhưng mà…. những người kia thì lại không nghĩ như vậy.”
Nói xong, Tham Lang muốn hét lên một lần nữa. Ông già tức đến muốn khóc: “Câm miệng, cậu chính là một kẻ đê tiện, lưu manh, vô liêm sỉ "Tôi sợ cậu rồi đấy." “Tôi nói, tôi nói là được chứ gì!”
Tham Lang vội vàng đóng cửa, quay trở lại.
Đứng ở cửa ra vào mà hô rằng Ông già gian díu với vợ mình thì anh ta cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Diệp Huyền Tân: "Nói đi, những người lính đã chết kia có thân phận gì?" Ông già mặt đây vẻ nghi ngờ: "Cậu thật sự không biết hay là đang giả vờ không biết?" “Cậu chắc không phải đang đùa tôi chứ?" Diệp Huyền Tân: "Nói đi!"
Ông già nói: "Bọn họ đều là thành viên của đội lính đánh thuê Bảo Biển
Đội lính đánh thuê Bảo Biển!
Cái tên này khiến cho tâm trạng của Diệp Huyền Tân và Tham Lang lập tức phấn khởi hẳn lên.
Đội lính đánh thuê Bảo Biển,
Trước kia, danh tiếng của nó giống như là sấm sét giữa Chỉ huy đội lính đánh thuê Bảo Biển là Sở Vân Long, có trời vậy. thể coi là người mạnh ngang hàng với chiến thần Côn Luân. Hai người họ, một người bảo vệ phía Bắc, một người trấn giữ phía Nam, có thể coi là bộ đồi hắc bạch hùng.
Trong bộ đôi này, "bạch hùng" chính là chiến thần Côn Luân, là đại thần bảo vệ đất nước do quân đội bổ nhiệm.
Còn “hắc hùng” chính là Sở Vân Long.
Ông ta và đội lính đánh thuê Bảo Biển là một tổ chức phạm pháp, không được quân đội thừa nhận, là nhân vật trong bóng tối.
Chẳng qua là bọn họ cũng chưa làm ra chuyện hại nước hại dân, còn thường xuyên trợ giúp quân đội, chém giết kẻ thủ bên ngoài, lập được nhiều thành tích lớn trong những năm tháng đầy biến động.
Cho nên quân đội cũng cố tình mắt nhắm mắt mở, để mặc họ hoạt động, phát triển. Diệp Huyền Tân: "Vào thời điểm huy hoàng nhất, đội lính đánh thuê Bảo Biển đột nhiên giải tán và biến mất không thấy tung tích” "Vậy thì vì sao mà thi thể của bọn họ lại xuất hiện trong lăng mộ đế vương?"
Nhắc tới điểm này...
Tâm trạng của ông ta đột nhiên trở nên kích động.
Hai mắt ông ta tràn đầy sát ý nhìn chăm chăm Diệp Huyền Thần. Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Giải tán? Biến mất không thấy tung tích? Haha, thật buồn cười!” “Vào quãng thời gian huy hoàng nhất của đội lính đánh thuê Bảo Biển, Thần soái, cũng chính là cậu, đã đưa ra những điều kiện không thể cưỡng lại để kêu gọi chúng tôi." “Chúng tôi nguyện vì hòa bình của Đại Hạ mà dâng hiến, lập tức chấp nhận lời kêu gọi ấy.” "Nhưng tôi thật không ngờ rằng, lời kêu gọi này lại hoá ra lại là một âm mưu. "Sau khi chấp nhận lời kêu gọi, cậu liền đưa chúng tôi vào lăng mộ để vương và bắt đầu cuộc thảm sát." "Đội lính đánh thuê Bảo Biển gồm mười nghìn không trăm ba mươi người lính, trừ tôi ra thì tất cả đều đã chết."
Sau khi nghe xong, Diệp Huyền Tần và Tham Lang đều sợ khiếp vía.
Chân tướng của việc này kì lạ hơn so với suy nghĩ của hai người họ.
Diệp Huyền Tần nghiêm nghị nói: “Nếu nói như vậy, thì chắc hẳn ông chính là người nổi danh có thực lực ngang chiến thần Côn Luân, hắc hùng trong bộ đôi hắc bạch hùng, Sở Vân Long đúng không?"
Ông già gật đầu: "Không sai, đi không đổi tên, ngồi không đối họ, hắc hùng Sở Vân Long"
Nhắc đến cái tên của quá khứ, tâm trạng ông ta bất chợt trở nên hon loạn,
Ông ta đi đến trước phần mộ, dâng lên ba nén hương, ngẩn người nhìn hơn một nghìn linh vị,
Dường như, những linh vị trước mặt ông ta đây là hàng nghìn người lính dũng cảm, không sợ sống chẳng sợ chết.
Ông ta, vẫn chính là Sở Vân Long làm rung chuyển trời đất năm đó. Diệp Huyền Tân chân thành nói: "Sở Vân Long, tôi lấy danh dự của Thần soái xin thề!"
Chuyện đội lính đánh thuê Bảo Biển chết năm đó, tôi không hề biết gì!” “Huống chi là việc giết bọn họ!”