Ông Sở nói: "Nhưng năm đó tôi đã tận mắt chứng kiến súng trong tay các cậu nhằm vào các anh em của tôi.”
Diệp Huyền Tân: "Trên thế giới có một thứ tà thuật gọi là thuật dịch dung:" "Chắc rằng ai đó đã dịch dung để trông giống tôi, sau đó lừa các ông."
Ông Sở đột nhiên thở dài thườn thượt, khuôn mặt hoàn toàn thất vọng. "Nói sự thật cho mọi người vậy." "Theo sự hiểu biết mấy năm nay của tôi về cậu, cảm thấy được cậu là một thần soái chân chính, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy." "Lúc trước tôi không muốn nói sự thật cho các cậu biết, chỉ là muốn xem phản ứng cùng với tính cách của cậu." "Thấy phản ứng trước đây của cậu, có vẻ thật sự không biết chuyện." "Khả năng cao là có ai đó đã giả mạo cậu." "Nhưng trên đời, ai lại có can im giả mạo thần soái chứ "Tại sao lại muốn giả mạo cậu rồi giết hàng chục nghìn binh lính từ đội lính đánh thuê Bảo Biển của tôi."
Diệp Huyền Tân: "Bên kia dẫn đội lính đánh thuê Bảo Biển đến lăng mộ để vương để giết, mục đích quá rõ ràng." "Chính là dùng máu thịt của những người lính đó để nuôi dưỡng mỏ linh thạch “Thủ phạm là người đầu tiên phát hiện ra mỏ linh thạch" "Ông yên tâm, tôi chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, trả lại công bằng cho đội lính đánh thuê Bảo Biển." "Ông Sở, ông cùng tôi trở về đi. Tôi sẽ để ông tự tay giết kẻ thù."
Ông Sở bước tới cửa, thở dài thườn thượt. "Những người trong làng này đều là người nhà của anh em tôi." "Những năm gần đây, tôi vẫn luôn bảo vệ an toàn cho họ. "Nếu tôi rời đi, bọn họ có thể bị những người có dã tâm nhằm tới."
Diệp Huyền Tân: "Cái này đơn giản." "Đội lính đánh thuê Bảo Biển đã từng đóng góp cho hoà bình của Đại Hạ, tất cả họ đều được truy tặng là liệt sĩ. "Gia đình họ tất nhiên cũng là gia đình liệt sĩ và sẽ được hưởng mọi chế độ đãi ngộ của gia đình liệt sĩ. “Nếu như con cái của bọn họ muốn gia nhập quân đội, sẽ được đặc cách tuyển chọn."
Ông Sở kích động nói: "Là thật sao?"
Diệp Huyền Tân: "Thần soái không bao giờ nói đùa cả." Được!
Ông Sở vui vẻ gật đầu: "Tôi sẽ chấp nhận lời kêu gọi, cùng trở về với cậu."
Đi!
Diệp Huyền Tân dân theo Tham Lang và ông Sở, chuẩn bị trở về.
Đúng lúc này, một cô gái chất phác vội vàng xông vào. "Ông Sở, lễ cưới của chị Xán Như sắp bắt đầu rồi." "Thím và dì bảo cháu mời ông qua tiền chị Xán Như " Ông Sở ân cần nhìn cô gái. "Được, được rồi, ông đi qua ngay."
Sau đó ông ta quay lại nói với Diệp Huyền Tân và Tham Lang: "Hai người, uống một ly với nhau chứ?"
Diệp Huyền Tần gật đầu: "Rượu cưới, tất nhiên phải uống rồi"
Đương nhiên anh biết ý của ông Sở.
Mời uống rượu cưới là giả.
Để anh góp tiếng cho đám cưới mới là thật.
Được thần soái đích thân tham dự lễ cưới chính là niềm vinh dự tối cao.
Tiếng thơm như vậy,
Diệp Huyền Tần vẫn phải cho ông Sở.
Nhóm người đến một khoảng sân ở đầu làng. Tất cả người dân trong ngôi làng đều là góa phụ của các thành viên đội lính đánh thuê Bảo Biển.
Những người đàn ông trong gia đình đều đã hy sinh, họ thương xót nhau rồi càng trở nên đoàn kết hơn.
Tuy không có quan hệ huyết thống nhưng còn thân thiết hơn cả người nhà.
Cả làng đến dự đám cưới của Xán Như, khung cảnh rất nhộn nhịp.
Sau khi ông Sở đến.
Cả làng ra đón.
Cha mẹ của Xán Như cũng rời khỏi vị trí cao nhất, để ông Sở ngôi xuống.
Tham Lang xúc động: "Ảnh hưởng của ông già này trong lòng dân làng vẫn còn lớn lầm. "Nếu lúc nãy chúng ta vu oan ông già dụ dỗ vợ của tôi, thì còn khiến ông ta khó chịu hơn cả việc bị lấy mạng. Diệp Huyện Tân cũng hơi cảm thấy tội lỗi.
Ý nghĩ bẩn thỉu mà lúc nãy mình nghĩ ra.