Có phải hơi quá đáng
Ông Sở suy nghĩ một lúc, sau đó gọi thêm hai cái ghế.
Ông ta sắp xếp Diệp Huyền ngồi ở giữa, còn mình và Tham Lang ngồi ở hai bên của anh. Điều này khiến dân làng cảm thấy khó hiểu và không hài lòng.
Hai người này là ai,
Tại sao lại ngồi ở vị trí cao nhất ở trong lễ cưới, Thậm chí còn thế chỗ của ông cụ, ngồi vào ghế chính giữa.
Bố của cô dâu Xán Như hơi bất mãn nói: "Ông cụ Sở, chú sắp đến rồi, hôn lễ cũng sắp bắt đầu rồi." "Ông mau mau ngồi trở lại ghế giữa, đừng trì hoãn hôn lễ. "Còn hai người này... ông cụ, một lát Xán Như cúi đầu với người thân thì nên gọi họ là
Tất nhiên ông cụ Sở biết rằng bố của Xán Như có ý kiến về chỗ ngồi.
Ông ta an ủi: tâm đi, ông cụ này sẽ không sắp xếp một cách bừa này, cứ coi như là món quà cưới của tôi dành cho Xán Như
Mọi người dở khóc dở cười
Mời hai người là ngồi xuống cao Đây tỉnh là cưới kiểu gì được?
Ngoài cửa, có tiếng động cơ gầm rú từ xa tiến lại gần. Tiếng pháo nổ đình tại nhức óc.
Lập tức có người đóng cửa lại: "Chú rể tới đón dâu rồi. "Phù dâu đâu, đừng quên đòi lì xì"
Vài cô gái lập tức chặn cửa, cười toe toét.
Đám cưới tuy đơn giản nhưng vẫn phải có đầy đủ nghi lễ. Không lâu sau, cửa bị gõ liên hồi.
Một giọng nói khàn khàn như vịt đực, hơi thô lỗ vang lên: “Xán Như, mở cửa ra, anh đến đón dâu rồi đây."
Phù dâu chặn ở cửa cười toe toét: "Đại cát đại lợi, mở cửa đợi vui." "Chúc tài chúc lộc, mang lì xì đến."
Giọng nói khàn khàn sốt ruột hét lên: "Mở cửa đi, không có lì xì đỏ." "Nếu còn không mở cửa, chúng tôi sẽ phá cửa đó." Phù dâu tưởng chủ rể đang nói đùa,
Vẫn chặn cửa như cũ, xin bao lì xì đỏ.
Không ngờ giây tiếp theo, cánh cửa bị bật tung tạo ra một tiếng nổ. Các cô gái trong dàn phủ dâu không đề phòng, bị cửa xôi ngã.
Một cô gái thậm chí còn bị rách da đầu. Chú rể dẫn đầu đoàn phù rể hùng hổ lao vào.
Trông họ giống như những tên cướp.
Cảnh tượng không vui này. khiến nhà gái phải nhíu mày,
Nhóm người này quá thô lỗ, họ không hề hiểu phép lịch sự;
Nhưng họ vẫn chưa cảm thấy hối hận.
Một đảm lao vào trước mặt cô dâu, cười đùa lớn tiếng trêu chọc cô dâu.
Chú rể giơ bỏ hoa lên, cười nói: "Xán Như, đi thôi, về nhà với anh." "Từ nay về sau, em sẽ là người phụ nữ của anh." Xán Như không nhận lấy bỏ hoa,
Cô ấy chỉ lo lắng nhìn những phù dâu.
Cô ấy trách: “Anh cục cắn quá, làm các chị em bị thương
Những phù dâu cố gắng đứng dậy, mặt đầy vẻ ấm ức và rồi." xấu hổ.
Nhưng không dám nói ra.
Bởi vì chú rể Chu Vĩ có gia thế và sự nghiệp lớn, bố của anh ta là người có chức vụ cao thứ hai ở của cục quy hoạch đất đai.
Đất họ đang ở vốn là đất lâm nghiệp, không được lấn chiếm.
Chính bố của Chu Vĩ là người đã nhằm một mắt mở một mắt để họ có được nơi sinh sống tại đây.
Nếu chọc cho chú rể Chu Vĩ tức giận, bố anh ta thật sự có thể sẽ đuổi họ ra ngoài.
Chu Vĩ không hài lòng,
Nhưng vẫn lấy trong túi ra vài phong bao lì xì, nhét vào mỗi phong bao đỏ một tờ 500 nghìn. "Không phải chỉ xin tiền thôi sao? Đưa cho mấy người là được chứ gì."
Anh ta tùy ý vứt mấy phong lì xì xuống đất.
Không ai nhặt cả,
Mọi người đều ấm ức và tức giận.
Ném bao lì xì xuống đất để mọi người nhặt lên, Rõ ràng là đang xúc phạm người khác,
Coi thường nhà gái.
Cô dâu tức đỏ mặt: "Chu Vĩ, anh có ý gì?"