Chết tiệt
Chú rể vô cùng tức giận, hoàn toàn trở mặt: "Dám từ hôn, tốt hơn hết là các người nên tính đến hậu quả..."
Anh ta còn chưa nói xong,
Dân làng đã chống trả quyết liệt, đuổi anh ta đi.
Chu Vĩ tức giận ném bó hoa trong tay xuống đất, giảm "Các người đợi đấy cho ông, ông đây sẽ khiến các người lên. phải quỳ xuống cầu xin."
Anh ta giận dữ bước ra ngoài.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên. "Tôi cho anh đi chưa.
Mọi người sững sở trong giây lát, quay về phía phát ra giọng nói.
Phát hiện người nói chính là người thanh niên đang ngồi ghế chính giữa trên cao.
Chu Vĩ dừng lại, khó hiểu nhìn Diệp Huyền Tần. "Anh là ai? Tại sao trước đây tôi chưa từng gặp anh?" Diệp Huyền Tân: "Bởi vì trước kia anh không có tư cách gặp được tôi."
Thực sự điên rồi
Chu Vĩ nói: "Bố tôi là người đứng thứ hai của sở quy hoạch đất đai, tôi sẽ sớm tiếp quản công việc của ông ấy. “Tôi không đủ tư cách gặp anh, anh coi mình là chủ tịch tỉnh hay gì?"
Diệp Huyền Tần cười: "Chủ tịch tỉnh trong mắt tôi cũng chỉ như con kiến mà thôi."
Đám đông náo động.
Người thanh niên này đúng là cực kỳ kiêu ngạo.
Đến cả chủ tịch tỉnh cũng không để vào mắt.
Nếu chuyện này đến tại của chủ tịch tỉnh, anh ta chắc sẽ ăn đủ.
Chu Vĩ dở khóc dở cười: "Người anh em, anh đúng là biết khoác lác, đúng là rất mới mẻ." "Nếu hôm nay anh không đứng ra bênh vực họ, có khi chúng ta còn có thể trở thành anh em tốt của nhau."
Tham Lang đột nhiên vùng dậy, lao nhanh tới trước mặt Chu Vĩ, tát anh ta một cái thật mạnh. "Anh không xứng gọi anh xưng em với anh ấy." "Anh đang xúc phạm anh ấy."
Chu Vĩ ngồi sụp xuống đất, che mặt Không thể tin được nhìn Tham Lang.
Chết tiệt
Anh ta là con trai của quan chức nhà nước,
Thế mà lại bị đánh bởi một dân thường!
Cái gì có thể nhịn được chứ chuyện này thì không thể Mọi người không nhịn được hít vào một hơi.
Người thanh niên này thật liều lĩnh.
Nếu Chu Vĩ tức điên lên rồi tìm cách trả thù, bọn họ sẽ không thể chịu được. "Đồ mầm mống chết tiệt!” Chu Vĩ lại không ngừng rồng lên: "Anh chờ đấy, tôi sẽ khiến anh phải trả giá bằng máu. Diệp Huyền Tần hỏi Tham Lang: "Mọi việc sắp xếp như thế nào rồi?"
Tham Lang liếc nhìn thời gian rồi nói: "Bây giờ chắc gần đến rồi.
Mọi người nghe vậy cảm thấy khó hiểu,
Hai người này đang nói về cái gì vậy?
Sắp xếp cái gì? Cái gì sắp đến?
Thật khó hiểu.
Từng hồi từng hồi tiếng nhạc đám tang truyền đến từ phía xa.
Tiếng nhạc càng ngày càng tiến gần đến bên này.
Tiếng nhạc đám tang từ đầu đến vậy? Mọi người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau đi ra ngoài xem.
Diệp Huyền Tần cười cười với ông Sở. "Đi thôi, ông Sở, thấy tôi sắp xếp như vậy, ông có hài lòng hay không."
Ông Sở cũng cười.
Thần soái đã sắp xếp thì chắc chắn sẽ không khiến người khác thất vọng.
Cả ba bước ra ngoài.
Xa xa, một đoàn xe chậm rãi đi về phía bên này.
Nhìn vẻ ngoài của mấy chiếc xe, nó đều những chiếc xe quân đội.
Con đường này chỉ dẫn đến một nơi, chính là thôn Lý Gia. Không nghi ngờ gì nữa, những chiếc xe quân sự đang tiến về phía thôn Lý Gia.
Thôn Lý Gia đã bị cô lập với thế giới bên ngoài trong vài năm.
Tại sao tự nhiên đoàn xe quân sự lại đến đây? Suy nghĩ đầu tiên của mọi người là đoàn xe này đến đây để gây khó dễ cho họ.
Chu Vĩ giễu cợt: "Ha ha, các người cho rằng mình sống co quấp ở nơi này thì quân đội không tìm được sao? Đúng là tưởng bở." "Quân đội chắc chắn đến đây để quét sạch tàn dư của đám cướp. "Bây giờ, lập tức quỳ xuống lạy tôi rồi xin lỗi, sau đó gả Xán Như cho tôi làm nô lệ, có khi bố tôi còn đi xin cho mấy người."
Người dân trong thôn Lý Gia bắt đầu do dự, nhìn về phía
Xán Như.
Xán Như vô cùng buồn bã, phản ứng đầu tiên của cô ấy là cầu xin Chu Vĩ.
Nhưng Diệp Huyền Tần đã vỗ vai Xán Như: "Cô gái, đừng hoảng sợ." "Hôm nay có tôi ở đây, trời có sập xuống cũng có tôi chống đỡ "