Trong chớp mắt liền di chuyển được hơn mười mét, đây còn là người sao?
Cho dù là chiến thần thiên giai đỉnh cấp thì cũng chỉ làm đến vậy được thôi. Còn có tay bắn tỉa đang mai phục dưới mặt đất kia nữa.
Đó cũng là một cao thủ đỉnh cấp, thực lực vượt xa bọn họ.
Trận đấu này, căn bản đã không còn gì để đánh nữa. Lúc này, trước mặt bọn họ có hai con đường. Con đường thứ nhất chính là chống đối với đối phương tới cùng, nhưng cuối cùng bọn họ đều sẽ chết.
Mà con đường thứ hai là từ bỏ công kích, chạy trốn giữ mạng.
Nhưng người thân của bọn họ đều ở trong tay Hòa Mạnh Trường, nếu bọn họ chạy thì người nhà chắc chắn sẽ chết.
Cuối cùng, sau khi trải qua một trận tâm lý lựa chọn cực kỳ khó khăn. nhà.
Bọn họ vẫn quyết định hi sinh bản thân bảo vệ người
Nhìn thấy tình hình này, chỉ dựa vào nhằm bàn mục tiêu thôi thì không có chút hi vọng nào có thể giết được đối phương.
Hai tay bắn tỉa dứt khoát mở ra hình thức càn quét. Nhưng vẫn giống như lúc trước.
Khi viên đạn sắp sửa chạm vào trên thân người áo đen thì trong chớp mắt.
Người áo đen liền lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Tay bắn tỉa không thể khóa chặt mục tiêu được liền trực tiếp bắn bậy luôn. Ông Sở nhanh chóng xác định được vị trí của hai người kia.
Hai viên đạn, thành công lấy đi tính mạng của hai tay bắn tỉa còn lại.
Diệp Huyền Tần dặn dò nói: “Bảo vệ cho tốt thi thể của tay bắn tỉa, điều tra ra thân phận và mục đích của chúng."
Đã rõ!
Ông Sở lập tức hành động.
Mà Diệp Huyền Tần thì vội vàng xông đến bên người Trình Bắc Phong, thi triển Thiên La thập tam châm cầm máu cho anh ta.
Trình Bắc Phong cảm kích nói: “Cảm ơn anh hùng đã ra tay cứu giúp. "Không biết anh là thần thánh phương nào?” Diệp Huyền Tẫn không trả lời anh ta, dù sao bây giờ thân phận của anh vẫn còn đang trong giai đoạn bảo mật.
Anh hỏi ngược lại: "Là ai điều anh đến Thủ đô nhậm chức vậy?”
Đưa Trình Bắc Phong tới thủ đô nhậm chức, chắc chắn là một bộ phận trong giới. Trình Bắc Phong lắc đầu: "Lệnh điều động đến từ tầng cao nhất của quân đội, tôi cũng không biết rõ là ai ra lệnh.
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừm, yên tâm, tôi sẽ điều tra rõ chuyện này, trả lại cho anh một cái công đạo"
Trình Bắc Phong đột nhiên nhớ ra gì đó vì vậy liền vội vàng nói với Diệp Huyền Tân: "Anh hùng, có thể nhờ anh giúp một chuyện không”
Diệp Huyền Tần: “Nói đi."
Trình Bắc Phong nói: “Trước đó tôi có mời Long phu nhân cùng nhau ăn bữa trưa, sau khi tách ra thì tôi liền bị tập kích. “Tôi lo rằng Long phu nhân cũng sẽ bị người ta nhắm vào.
Chết tiệt!
Lòng Diệp Huyền Tần đột nhiên trầm xuống.
Nếu kẻ địch là vì muốn dụ Thần Soái xuất hiện.
Vậy rất có khả năng chúng sẽ ra tay với Từ Lam Khiết. Sau khi Diệp Huyền Tần vội vàng cầm máu cho Trình Bắc Phong rồi lệnh cho ông Sở đưa anh ta đi bệnh viện xong thì liền vội vàng đi về phía Đại Hạ Thiên Gia.
Hôm nay là chủ nhật.
Người nhà họ Thiên sẽ tổ chức buổi tụ họp theo thường lệ vào ngày này.
Từ Lam Khiết thân là người của nhà họ Thiên, nên đương nhiên cô cũng sẽ tham gia.
Tốc độ của cường giả Vương cảnh đã vượt xa xe đua. Diệp Huyền Tần dùng không tới nửa tiếng đồng hồ liên có thể điên cuồng chạy tới được nhà họ Thiên.
Lúc đến nơi anh liền vứt bỏ bộ đồ đen bên ngoài cùng với khăn che mặt, rồi mới bước vào trong sân nhà họ Thiên.
Phát hiện Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân đều không bị bất cứ thương tổn gì.
Diệp Huyền Tân mới thở phào được một hơi nhẹ nhôm. “Bố ơi ôm, bố ôm.” Diệp Niệm Quân nhìn thấy Diệp Huyền Tần thì liền vội vàng duỗi cánh tay nhỏ ra đòi ôm.
Trái tim Diệp Huyền Tần đều tan chảy, anh vội vàng nhận lấy Diệp Niệm Quân, hôn cô bé một cái: "Quân Quân, có nhớ bố không nào."
Diệp Niệm Quân dụi đầu vào trong lòng Diệp Huyền Tân: “Nhớ ạ."
Diệp Huyền Tần: “Nhớ chỗ nào hả." Diệp Niệm Quân: “Cái bụng nhớ ạ.”
Ha ha!
Diệp Huyền Tân cười lớn lên.
Từ Lam Khiết tỉ mỉ quan sát Diệp Huyền Tân một lát. Sau khi phát hiện thương tổn căn cơ đúng thật không hề tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với anh, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó an ủi anh. "Huyền Tần, anh yên tâm, đừng nói anh trở thành một người bình thường, cho dù anh có bị tàn phế thì em cũng có thể nuôi anh cả đời.”
Diệp Huyền Tân có hơi sửng sốt.
Lời này của Từ Lam Khiết có hơi không đầu không đuôi.
Nhưng rất nhanh anh liền hiểu ra.