“Tại sao?” Hòa Văn Trình tò mò hỏi.
Hòa Mạnh Trường: “Những gì không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều.”
Điện thoại bị treo.
Diệp Huyền Tần và ông Sở nhìn nhau đầy ẩn ý.
Hòa Thanh Thiên nhận ra rằng mình đang bị điều tra.
Cho nên có tật giật mình, bắt đầu phòng bị?
Để tránh cho Hòa Thanh Thiên nhận thấy sự vô lý.
Diệp Huyền Tần đã để Hòa Văn Trình tiếp tục ở lại đây làm súng ngắn bằng hợp kim titan.
Hứa Văn Lượng đương nhiên tuân theo vô điều kiện.
Mệnh lệnh của cường giả cấp Vương.
Anh ta không thể và không dám vi phạm.
Diệp Huyền Tần dẫn ông Sở đến kho lưu trữ bí mật, điều tra một chút về Hòa Thanh Thiên.
Hồ sơ chỉ rõ,
Vào mùa thu bốn năm trước, Hòa Thanh Thiên đi qua vùng Lương Yên, đến một nơi tên gọi là làng Yên để thực hiện một nhiệm vụ bí mật.
Cụ thể là nhiệm vụ gì, hồ sơ không có ghi lại. Cái dấu chân này rất khả nghi.
“Đi, đi đến làng Yên ở Lương Yên”
Diệp Huyền Tần mang theo ông Sở, bay thẳng một đường đến làng Yên ở Lương Yên.
Cũng giống như các ngôi làng miền núi khác ở Đại Hạ, Cái làng Yên này cũng nghèo đói lạc hậu.
Để thuận tiện cho việc điều tra, Diệp Huyền Tần đã sắp xếp cho mình và ông Sở làm “người kiểm tra dân số”.
Khi bí thư thôn nhìn thấy Diệp Huyền Tần, ông ta gọi anh ta là “ông quan”.
Có thể thấy ngôi làng này lạc hậu và thiếu hiểu biết như thế nào.
Bí thư thôn chào hai người họ rồi dẫn vào trong nhà.
Để không làm làm cho nghi ngờ về thân phận của mình, Diệp Huyền Tần thản nhiên hỏi: “Thôn ta có khoảng bao nhiêu người?”
Bí thư thôn suy nghĩ một chút nói: “Tổng cộng có 300 người, nhưng chỉ có 296 người còn sống”
“Hả?”Anh cùng ông Sở đều bối rối ngẩng đầu: “Là ý gì?
“Tại sao lại thiếu bốn người?” Bí thư thôn nói: “Bởi vì bốn người kia không phải người sống.”
Không nói “Là người chết”, mà nói “Không phải người sống”, cái này thật ý vị sâu xa.
Diệp Huyền Tần hỏi: “Không phải người sống, người đó là ai?”
Bí thư chi bộ thôn trở nên nghiêm túc.
Anh lén lút đóng cửa và cửa sổ, rồi thì thầm: “Tôi biết, người thành phố các anh không tin quỷ thần.”
“Tuy nhiên, người âm dương có tồn tại.”
“Bốn người là người âm dương.” Ông Sở không khỏi cười thành tiếng.
Thời đại nào rồi mà vẫn có người tin vào người âm dương?
Người âm dương, đúng như tên gọi, là những “người” có thể đi lại tự do giữa nhân gian và âm phủ, đặc biệt có nhiệm vụ truyền những lời nói đến thế giới thay cho cõi âm.
Thấy ông Sở không tin, bí thư thôn lo lắng.
“Các người cũng đừng không tin.”
“Bốn người âm dương trong làng của chúng tôi rất lợi hại, có thể đưa âm binh từ âm phủ tới.”
“Hồi đó, toàn bộ thôn của chúng tôi đều từng chứng kiến Âm binh đi qua, dẫn đầu chính là bốn người âm dương kia.”
Âm binh đi qua?
Diệp Huyền Tần bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng hỏi: “Những âm binh đó đi hướng nào?”
Bí thư thôn nói: “Đi hướng đông nam.”
“Tôi nhớ rất rõ, vào khoảng sáng sớm của đêm hôm đó, trời có sương mù dày đặc, gió bắc gào thét, sao trời thưa thớt, một đội hàng vạn người từ tây bắc đi về hướng đông nam.”
“Tôi có thể thấy rõ ràng bốn người đứng đầu chính là bốn người âm
dương ở Thôn.”
“Họ mỉm cười với tôi khi họ nhìn thấy tôi.”
“Sau này vào ban ngày, bốn người bọn họ trở lại, khi trở lại, bốn người bọn họ đã cảnh cáo tôi không được nói ra sự việc đó…’ Diệp Huyên Tân không nghe được bí thư thôn nói gì sau đó.
Tâm trí anh chỉ toàn là “đông nam’ và ‘quân âm đi qua.
Về phía đông nam của làng Yên là lăng mộ hoàng gia nơi cất giữ mỏ linh thạch.
Những âm binh đó có thể là Hòa Thanh Thiên tìm tới quân đội vũ trang của đội lính đánh thuê Báo Biển.