*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chậc chậc." Phượng Hoàng Lửa cũng nở nụ cười: “Bố mày, không chỉ có bộ râu quai nón mà đến tính cách cũng bị di truyền từ ông ta."
Hử?
Độc Lang hoài nghi nhìn họ: “ Các người biết bố của tôi ư?"
Phượng Hoàng Lửa: “Không chỉ là biết."
“Năm đó bố của mày, chính là chết bởi tay của tao"
Cái gì?
Độc Lang run lên trong lòng.
Năm đó, chính Thần Soái đã đánh úp. Bọn họ, chính bọn họ là kẻ thù giết chết cha ta.
Chính họ đã khiến ta trở thành cô nhi từ nhỏ, không bố không mẹ. Độc Lang gầm lên, giống như một con thú dữ, lao thẳng về phía tiểu đội Satan.
Sự thù hận này, kéo dài mãi mãi. “Thằng khốn, tao lấy mạng mày!"
Tốc độ của anh ta cực nhanh, mặt đất bị và bụi cuốn lên mù mịt. Jeff đứng dậy: “Hãy để tôi dạy cho hắn ta một bài học."
“Đánh nhanh thắng nhanh."
Phượng Hoàng Lửa nói: “Đừng lãng phí quá nhiều thời gian với hắn ta làm gi."
Đã rõ.
Ngay khi giọng nói vừa cất, Độc Lang đã xông lên rồi.
Hai bên giao chiến với nhau.
Jeff và Độc Lang đều là những chiến thần hùng mạnh.
Tuy nhiên Jeff là chiến thần cấp Thiên, còn Độc Lang thấp hơn Jeff một bậc. Dù chỉ kém nhau một bậc nhưng sức mạnh lại cách nhau rất lớn. Sau vài trận giao chiến, Độc Lang bị Jeff đá bay đi.
Jeff cười lạnh:"Cái gì mà tướng quân phương bắc, cũng chỉ là một tên phế vật"
“Thằng nhóc, có muốn gia nhập với bọn tao không? Tao sẽ cho người làm hộ vệ của tao."
“Hơn nữa mày còn bị bệnh tê liệt" Độc Lang vừa rơi xuống đất lại nhảy lên lao về phía Jeff.
Đặc điểm đặc trưng của Độc Lang chính là đánh chống cự.
Có thể nói, anh ta từ nhỏ đã bị Diệp Huyền Tần đánh mà lớn lên, da thịt thô ráp.
Thậm chí còn có tin đồn, Độc Lang vốn dĩ hoàn toàn không có dây thần kinh đau, không hề cảm thấy đau đớn.
Lúc nãy Jeff đá anh ta lên, căn bản cũng chẳng gây thương tích gì nhiều. Jeff cũng không chút do dự mà lao tới. Độc Lang chỉ đơn giản là một công cụ để bọn họ tống khứ Thần Soái, không nhất thiết phải tốn nhiều thời gian với anh.
Vẫn là nên tốc chiến tốc thắng trước khi có thêm chi viện.
Hai chiến thần đang lao tới với tốc độ cao, cuối cùng đâm sầm vào nhau.
Bùm.
Âm thanh buồn tẻ va chạm, cùng trào dâng tạo thành làn sóng mạnh mẽ trong không khí. Màng nhĩ của người bị chấn động trực tiếp có cảm giác bị đau, giọng nói ồn ào không kém gì tiếng xe cộ chạy.
Độc Lang bị hoa mắt chóng mặt. Jeff vốn không để cho Độc Lang có cơ hội để nghỉ ngơi. Anh ta bay lên đá vào người Độc Lang.
Lần này Độc Lang đánh vào ngôi mộ của Đại Hồ Tử.
Ngôi mộ của Đại Hồ Tử đã bị đá xới tung lên.
Độc Lang cũng nôn ra máu. Hòa Mạnh Trường liên tục châm biếm: "Haha, chỉ có thế này?"
“Vừa nãy vẫn còn uy hiếp tạo đòi giết không tha, là ai đã cho mày dũng khí đấy vậy?"
Hận.
Lúc này, lồng ngực Độc Lang tràn ngập sự căm hận.
Kẻ thù giết bố đang đứng ngay trước mặt, nhưng bản thân lại không có năng lực làm gì hết, chỉ có thể để bị mặc đối phương chế giễu, sỉ vả.
Sống không bằng chết.
Chết. Dù có phải chết, tạo cũng kéo theo bọn mày.
Gầm.
Độc Lang gầm lên, lao vào đối phương một lần nữa.