Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1417:




Nói xong, Trần Hạ Lan xoay người rời đi: Chỉ để lại cả nhà Từ Lam Khiết hai mặt nhìn nhau, rối rắm vạn phần.
Cuối cùng, Từ Lam Khiết vẫn thở dài: “Quên đi, tập đoàn Diệp Linh này không cần cũng được. Huyền Tần là một người chú trọng danh tiếng. Danh tiếng của anh trên thế giới quan trọng hơn cuộc sống của mình. Lấy Tập đoàn Diệp Linh đổi lấy sự trong sạch của Huyền Tần, rất có giá trị không phải sao?”
Mọi người trầm mặc.
Mặc dù họ không sẵn sàng nhường tòa nhà, nhưng bây giờ bọn họ thật sự không có lựa chọn nào khác.
Cuối cùng Từ Lam Khiết thở dài nói: “Trần Hạ Lan chủ yếu nhắm vào một mình tôi, cho nên một mình tôi đi là được. Các người đừng đi theo tôi chịu nhục.”
“Không được.” Trình Hạ Vũ nói như đinh đóng cột, chắc chắn từ chối: “Chị em tốt nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Làm sao có thể để cho một mình chị gánh vác tất cả.”
Từ Nam Huyên cũng đứng bên cạnh Từ Lam Khiết: “Được rồi, đừng nói những lời ngu ngốc này nữa. Cho dù cuồng phong mưa bão thì chúng ta cùng nhau gánh vác.”
Từ Lam Khiết biết mình không thuyết phục được hai cô gái này, đành phải không khuyên các cô nữa.
Chỉ là cô kiên quyết muốn hai bố mẹ đều trở về trước.
Hôm nay, Trần Hạ Lan nhất định sẽ làm nhục họ. Cho nên cô không cố ý muốn đi theo, thế nhưng, ba người Từ Lam Khiết kiên quyết muốn bọn họ trở về, không có cách nào, họ đã phải chờ đợi bên ngoài.
Từ Lam Khiết, Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyên đi về phía đối diện.
Công ty mới của Trần Hạ Lan được gọi là “Tập đoàn Chân Vương”, nhưng những người trong cuộc đã quen với việc gọi nó là “Thân Vương phủ “.
Tất cả họ đều biết rằng Thiên Hành Kiện không chỉ đơn giản là xây dựng một đế chế thương mại, mà là muốn xây dựng một lực lượng lớn như “phủ thân vương”.
Mặt mũi của Cường giả Vương Cảnh và thần soái không thể nói là không lớn.
Yến tiệc vẫn chưa bắt đầu, trong sảnh lớn đã đầy khách mời, vô cùng náo nhiệt. Hơn nữa đều là những người có tiền lại có quyền.
Đám người Từ Lam Khiết sau khi tiến vào, được sắp xếp ở một vị trí góc tối nhất. Nơi đây náo nhiệt, sôi động bao nhiêu thì trong lòng ba người Từ Lam Khiết bi thảm bấy nhiêu.
Cả ba đều cúi đầu, không nói một lời, họ xấu hổ không thể tìm đường chui vào.
Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc bỗng nhiên vang lên bên tai bọn họ.
“Ai bảo các cô vào, ra ngoài cho tôi.”
Ba cô gái ngẩng đầu, phát hiện người đang đuổi họ đi là giám đốc cũ của bộ phận nhân sự tập đoàn Diệp Linh, Triệu Mẫn.
Ba ngày trước, chính là cô ta đã dẫn đầu phản bội, đi theo Trần Hạ Lan.
Trình Hạ Vũ phản bác: “Cô là kẻ phản bội, cút đi. Cô không có tư cách nói chuyện với chúng tôi.”
Triệu Mẫn cười lạnh: “Chậc chậc, cô Trình, cô nói chuyện cũng phải phân biệt tình huống. Hiện tại chỗ này, cũng không phải là cô có thể làm gì cũng được.”
“Bây giờ tôi là giám đốc điều hành dưới trướng cô Trần, lễ khai trương này là do tôi phụ trách. Các cô xuất hiện ở chỗ này, tất nhiên là do tôi quản. Tôi không mời các cô đến, mau ra ngoài, nếu không đừng trách tôi gọi bảo vệ đánh các cô ra khỏi nơi đây!”
Từ Nam Huyên cắn rằng: “Tập đoàn Diệp Linh chúng tôi lấy từng thuê một người như cô thực sự xấu hổ!”
“Lúc trước khi cô đến phỏng vấn, cô nói cô vô cùng đáng thương, bố mẹ đều đã mất sớm, ngay cả chi phí tang lễ cũng không gánh nổi, tôi mới giữ lại cô. Nhưng bây giờ ai có thể nghĩ tới, cô lại là một con điểm trà xanh. Sau khi cô ở lại, lại còn dùng sắc đẹp dụ dỗ giám đốc điều hành của công ty, ngay cả đội trưởng bảo vệ cũng không bỏ qua. Nếu nhân viên của cô biết rằng người giám đốc của họ là một người như vậy … Chậc chậc.”
Triệu Mẫn bị nói vào chỗ hiểm, tức giận không kiềm chế được: “Các cô câm miệng cho tôi. Bảo vệ, nhân viên bảo vệ đuổi các cô ra ngoài.”
Bên này ồn ào, ầm ï đến không ít khách, tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn lại, nghị luận sôi nổi.
Trần Hạ Lan cũng nghe thấy tiếng động, cô ta nhanh chóng chạy lên: “Có chuyện gì vậy, chuyện gì đã xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.