Triệu Mẫn vội vàng nói: “Cô Trần, chúng tôi không mời các cô ấy vậy mà bọn họ lại lén lút trà trộn vào. Tôi muốn đuổi các cô ấy ra ngoài, nhưng ba người họ lại không đi.”
Trần Hạ Lan bừng tỉnh, nói: “Ồ, không cần phải đuổi các cô ấy. Là tôi cho phép bọn họ ở lại.”
Triệu Mẫn không hiểu sao nói: “Cô Trần, vì sao để lại bọn họ?”
Trần Hạ Lan nói: “Ồ, họ thực sự đến để xin lỗi. Tôi là người không thích thù hận, cho nên đã tha thứ cho bọn họ.”
Triệu Mẫn tò mò hỏi: “Tìm cô để xin lỗi? Cô Trần, bọn họ từng làm chuyện có lỗi với cô sao?”
Trần Hạ Lan thở dài nói: “Các cô có thể không biết. Kỳ thật, cô ta từng là bạn thân tốt nhất của tôi. Không có gì để chê trách, nhưng có chuyện này phải nói. Về sau, cô ta cùng vị hôn phu của tôi là Diệp Huyền Tần liếc mắt đưa tình, thông đồng bốn phía, cướp đi vị hôn phu của tôi. Lần này cô ta đã nghĩ lại những sai lầm của mình, cho nên đến tìm tôi sám hối chuộc tội.”
Sắc mặt Từ Lam Khiết tức giận đỏ bừng: “Trần Hạ Lan, cô…”
Trần Hạ Lan thấp giọng nói: “Nếu không muốn Diệp Huyền Tần bị truy nã trên toàn quốc, tốt nhất là cầm miệng lại.”
Nỗi tức giận của Từ Lam Khiết như muốn nổ tung, nhưng hết lần này tới lần khác không dám biện giải cho mình.
Đám đông nghe vậy xì xào bàn tán.
“Thôi đi, thì ra năm đó chính là cô là người cướp thần soái từ cô Trần đi.”
“Ha ha, ai nói da mặt cô dày, lại còn chạy tới nơi này xin lỗi.”
“Xin lỗi? Cô cũng tin điều đó à? Cô rõ ràng là nhìn thấy Trần Hạ Lan có cơ hội thăng tiến, tiền đồ rộng mở cho nên mới nghe theo cô ta như vậy.”
Từ Lam Khiết quẫn bách hận không thể tìm đường rời khỏi đây.
Còn vẻ mặt của Trần Hạ Lan thì đắc ý, hưởng thụ, Từ Lam Khiết càng khó chịu, trong lòng cô ta lại càng thoải mái.
Trần Hạ Lan khoát tay, ý bảo mọi người im lặng lại: “Được rồi, các vị khách đều đến, bữa tiệc chính thức bắt đầu đi.”
Trần Hạ Lan dẫn Triệu Mẫn rời đi. Từ Nam Huyên tức giận dậm chân thẳng: “Đồ vô liêm sỉ.”
“Hai người các cô rõ ràng là đã sớm thông đồng với nhau, cùng làm nhục Lam Khiết.”
Trình Hạ Vũ nắm chặt hai tay: “Mẹ kiếp, tốt nhất là đừng cho chúng tôi con cơ hội trở mình.Bằng không bà đây sẽ khiến hai người này sống không bằng chết”
“Ngồi xuống đi.” Từ Lam Khiết lôi kéo hai cô gái ngồi xuống: “Chỉ cần có thể bảo vệ Huyền Tần, chuyện gì xấu hổ tôi đều có thể chịu.”
Bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên nói chuyện, đương nhiên là đại diện pháp lý của Phủ Chân Vương là Trần Hạ Lan.
Tuy rằng khách mời ở đây đều biết, Trần Hạ Lan trước kia chỉ là một cô gái làm công việc bình thường, lại là người đi theo Thiên Hành Kiện.
Mọi người nhìn đều biết cô ta như thế nào, nhưng ai cũng coi như nể mặt mũi của Thiên Hành Kiện, cũng phải nâng đỡ cô ta.
Bài phát biểu của cô ta đã bị gián đoạn nhiều lần bởi những tràng pháo tay dữ dội.
Sau Trần Hạ Lan, là Thiên Hành Kiện phát biểu.
Sau đó, Trần Hạ Lan cũng sắp xếp cho Triệu Mẫn lên sân khấu để phát biểu với tư cách là đại diện nhân viên.
Trong bài phát biểu của Triệu Mẫn, tất cả đều là hạ thấp tập đoàn Diệp Linh cũ, nâng cao lời nói để khen ngợi Phủ Chân Vương.
Nói khó nghe một chút, bản thảo phát biểu này chính là vỗ mông ngựa, đánh bóng.
Triệu Mẫn đã kết thúc bài phát biểu của cô ta.
Đó là một tuyên bố được đưa ra thay mặt cho công ty mới.
Ngoài dự đoán của Từ Lam Khiết, đại diện của đối tác này, cũng là người quen cũ của họ, đối tác lớn nhất của Tập đoàn Diệp Linh.
Không nghi ngờ gì nữa, đối tác này cũng phản bội tập đoàn Diệp Linh, đầu hàng Trần Hạ Lan.
Đối tác đầu tiên hung hăng khen ngợi một làn sóng Phủ Chân Vương, Sau đó bỗng nhiên đưa mẫu mẫu chỉ về phía tập đoàn Diệp Linh.
Anh ta không có hảo ý nhìn Từ Lam Khiết, nói: “Cô Từ, tôi nghe nói tập đoàn Diệp Linh sắp phá sản rồi đúng không. Thậm chí ngay cả tòa nhà tổng bộ cũng không được pháp duy trì. Hợp tác của chúng ta không có cách nào tiếp tục, đây coi như là bên cô chấm dứt hợp đồng, cô làm thế nào để tính phía cho hợp đồng này.”
Không thể nghi ngờ, chuyện này cũng là Trần Hạ Lan sắp xếp từ trước, cố ý trách cứ Từ Lam Khiết.
Tầm mắt mọi người ở đây đồng loạt dừng trên người Từ Lam Khiết.