Chiến thần Côn Luân lập tức hối thúc.
“Mau, nhanh chóng đi lập thỏa thuận chuyển nhượng ”
Trần Hạ Lan còn đang nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Bố nuôi, người đang nói cái gì vậy, thỏa thuận chuyển nhượng gì cơ chứ?”
“Thoả thuận chuyển nhượng tập đoàn Chân Vương cho Diệp Huyền Tần.”
“Sao cơ?”
Đầu óc của Trần Hạ Lan vẫn chưa kịp tiêu hóa những gì mình nghe được.
“Bố à, xin bố hay suy nghĩ kỹ lại lần nữa, chúng ta đã tốn rất nhiều tâm sức mới có thể xây dựng nên tập đoàn lớn mạnh như ngày hôm nay, bây giờ bố lại cam tâm chấp tay đưa cho người khác, mà người đó không ai khác chính là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta hay sao?”
Chiến thần Còn Luân bắt mặn nói.
“Đây là mệnh lệnh, con lập tức đi làm ngay.”
Nhưng
Trấn Hạ Lan lúc này còn khó chịu hơn ngáp phải ruổi.
Nhưng người sốc và khó chịu không chỉ có mình cô ta mà còn có những nhân viên đã nổi dậy chống lại tập đoàn Diệp Linh.
Nếu Chân Vương cùng Diệp Linh hợp nhất thành một, e rằng khi đó tình huống của họ sẽ khá lúng túng và bất lợi.
Họ gần như đều phát điên, không thể chấp nhận được mọi chuyện đều diễn ra ngoài kiểm soát như thế.
Đồng thời, Từ Lam Khiết bên này và những người khác cũng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra trước mắt.
Vừa rồi Diệp Huyền Tần rốt cuộc đã nói gì với chiến thần Côn Luân mà có thể khiến đối phương nhanh chóng thay đổi quyết định và cho anh một tài sản thừa kế khổng lồ như thế.
Đôi mắt to chói lọi của Từ Lam Khiết chợt lóe lên, vẻ mặt thắc mắc nhìn Diệp Huyền Trân.
“Huyền Tân, anh lại lấy đức thu phục lòng người.”
Diệp Huyền Tần gật đầu cười trêu chọc.
“Em ngày càng thông minh rồi đấy.
Từ Lam Khiết bĩu mỗi khinh bị.
“Có ma mới tin anh”
Dưới sự bức ép của chiến thần Côn Luân, Trần Hạ Lan dù không cam tâm vẫn buộc phải đưa ra một bàn thỏa thuận chuyển nhượng.
Một khi đưa nó Từ Lam Khiết, cô ta thực sự mất hết tất cả, cô ta quả thật không cam tâm với kết cục như vậy.
Cuối cùng thì cô ta đã hoàn toàn thua triệt để người phụ nữ đó.
Nếu không có quá nhiều người có mặt, cô ta uất ức muốn khóc đến phát run.
Trình Hạ Vũ đã kiểm tra thỏa thuận chuyển nhượng và nói.
“Tôi đã kiểm tra qua, bản thỏa thuận này hoàn toàn hợp pháp, không có vấn đề gì.
Trần Hạ Lan cúi đầu và không nói gì, chỉ có hai dòng lệ chảy dài trên má. à?” Chiến thần Côn Luân bắt mặn nói.
“Hừ, tôi đã chuyển giao tập đoàn này cho câu, bây giờ đến lượt cậu thực hiện lời hứa ban đầu rồi “Được thôi”
Diệp Huyền Tần gật đầu, lười biếng lấy ra điện thoại di động, nhanh chóng bẩm một cuộc gọi.
“Kính nhờ cường giả mạnh nhất Đại Hạ tôn kính, nay chiến thần Côn Luân mong muốn một viên linh thạch của ngài, ông ta hi vọng ngài rộng lòng ban cho.”
Bên kia lạnh lùng đáp lại.
“Nói với ông ta cứ nằm mơ đi. Chuyện đó chắc chắn là không bao giờ xảy ra!”
Tút tút
Điện thoại ngay lập tức bị cúp máy.
Diệp Huyền Tần bất lực nhún vai nói với chiến thần Côn Luân.
“Xin thứ lỗi, chuyện ông nhờ tôi nói với vị cường giả cấp Vương kia tôi cũng đã thực hiện nhưng chuyện cho hay không là do ngài ấy quyết định, tôi cũng không giúp ông được.”
Hay lắm, rõ ràng thằng nhóc đó đang chơi mình một võ.
Chiến than Còn Luân không kìm được tức giận, giảng năm đấm xuống cái bàn bên cạnh.
“Diệp Huyền Tần, cậu định chơi tôi đấy à!”
Huyền Tần lắc đầu: “Cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói ra nhất định phải suy tinh trước sau: “Là ngài ấy không đồng ý giao cho ông, tôi cũng đâu có quyền quyết định thay ngài ấy. Tôi cũng đã thực hiện đúng như lời hứa, ông nói tôi lừa gạt ông là gạt như thế nào?”
“Khốn khiếp. Tôi thật ngu xuẩn khi tin lời cậu nói.”
“Lúc đầu cậu chẳng phải kêu tôi giao Chân Vương cho cậu, sau đó cậu giúp tôi lấy được viên linh thạch, hai bên cũng đã đồng ý thỏa thuận. Phần của cậu như đã hứa tôi cũng đã thực hiện, nhưng giờ phần của tôi đâu hả? Đây không phải là lừa gạt chứ gì nữa?”
Diệp Huyền Tần vội vàng nói.
“Tôi chưa bao giờ hứa giúp ông lấy được viên linh thạch.”
“Tôi chỉ hứa sẽ giúp ông hỏi ý kiến của vị ấy, còn việc cho hay không là quyền của ngài ấy, sao tôi có thể dám hứa với ông chuyện này được “Sợ ông thất hứa, tôi còn ghi âm lại làm bằng chứng nữa này.”
Diệp Huyền Tấn phát đoạn ghi âm trước đó trước. đông đảo mọi người.
Chiến thần Côn Luân đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng hung dữ.
“Diệp Huyền Tần, cậu dám đùa giản với tôi, có tin hay không tôi hiện tại trực tiếp đánh chết cậu?”
Cuối cùng ông ta cũng đã bị mắc bẫy.
Trái tim treo lơ lửng của Diệp Huyền Tần cuối cùng cũng được thả lỏng.
Diệp Huyền Tần nói.
“Người già cả như ông còn có thể làm được gì chứ. Tôi đương nhiên là không tin rồi.”