*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu ta lo sơ bất an dò hỏi. “Ba, chúng ta phải làm gì bây giờ?” “Nếu Tiểu đội sát thủ Ma Quỷ thực sự xuất hiện để gây rối trong mười lăm ngày này, chẳng phải chúng ta liền bị lộ sơ hở sao?”
Chiến thần Côn Luân cũng thở dài. “Hiện tại ta cũng đã hết cách, mọi chuyện đều nghe theo ý trời vậy.” “Tên khốn Diệp Huyền Tần chết tiệt đó năm lần bảy lượt phá hư chuyện tốt của chúng ta, con nhất định sẽ không tha cho anh ta.”
Thiên Hành Kiện nghe thế cũng lập tức ủng hộ. “Tôi cũng nhất quyết không buông tha cho cậu ta.” “Ba, chúng ta mau chóng tìm cơ hội giết chết tên Diệp Huyền Tần đó càng sớm càng tốt, như vậy sẽ không còn ai dám phản đối chúng ta nữa, như vậy chuyện lấy viên linh thạch không phải là quá dễ dàng rồi sao!”
Chiến thần Côn Luân ảo não lắc đầu.“Tình thể hiện tại không được. “Chuyện bây giờ cần làm là giải quyết ổn thỏa cái đám gây họa đó trong mười lăm ngày tới, sau đó mọi chuyện mới có thể tính tiếp.” “Bây giờ mọi người đều biết rằng Diệp Huyền Trân đã công khai nghi ngờ chúng ta nói dối đặt chuyện. Nếu Diệp Huyền Tần xảy ra chuyện vào lúc này, chúng ta liền trở thành mối nghi ngờ lớn nhất. “Chờ đến mười lăm ngày sau khi đã lấy được viên linh thạch, đến lúc đó chúng ta giết hắn cũng không muộn.” “Đến lúc đó, cho dù có tra ra chúng ta là hung thủ, Đại Hạ cũng không có năng lực đối phó với hai tôn cường giả cấp Vương.
Bên này cùng lúc Diệp Huyền Tần vừa mới trở về liền phát hiện ra cả Hắc Bao Công và ông Sở đều ở đây.
Hai người đang đánh bài, vừa nhìn thấy Diệp Huyền Tần vô tới liền vội vàng chào hỏi. “Anh, mau tới đây đánh bài, ai thua thì phải mời người kia một chầu no nê.”
Diệp Huyền Tần mặt nghiêm nghị nói. “Là ai cho các người trở về?” “Tôi giao nhiệm vụ cho các người đi bảo vệ các lãnh đạo. Giờ các người tự ý bỏ việc ở ngoài kia, vạn nhất bọn họ có chuyện không hay xảy ra, trong hai người ai chịu trách nhiệm cho tôi đây hả?”
Ông Sở lên tiếng giải thích."Chuyện này không thể trách chúng ta được a, chính là bọn họ nói mình đã an toàn, không cần người khác bảo vệ, bắt chúng tôi quay trở về trước."
Hắc Bao Công nói thêm nói: “Anh, những chiêu thức mà Chiến thần Côn Luân thi triển ngày hôm đó em đều chứng kiến được. “Bọn họ đã không muốn chúng ta bảo vệ, tại sao chúng ta lại phải năn nỉ nữa chứ?" “Chờ cho đến khi bọn họ bị Tiểu đội sát thủ Ma Quỷ giết hại, đến lúc đó xuống địa ngục bọn họ mới cảm thấy hối hận.”
Diệp Huyền Tần lại thở dài một hơi: “Này là việc đại sự, cậu không thể hành động theo kiểu bốc đồng như vậy." “Chúng ta là võ giả, không thể vì chút cỏn con này mà chấp nhặt với bọn họ, ưu tiên hàng đầu vẫn là an nguy của Đại Hạ.”
Hắc Bao Công nói: “Nhưng em không thể nuốt được cục tức này a!”
Diệp Huyền Tần xua tay: "Tôi đã quyết định như thế, đừng nói thêm gì nữa. “Các người rằng chịu vài ngày ủy khuất, đến khi mọi việc được sáng tỏ, tôi sẽ làm cho bọn họ hướng các người xin lỗi rõ ràng.” “Nếu cậu thậm chí không thể chịu được ủy khuất này, cậu sẽ không được coi là một Võ giả chân chính.
Được rồi!
Ông Sở và Hắc Bao Công đều gật đầu đồng ý.