*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Hắc Bao Công lên tiếng. “Anh à, Tiểu đội sát thủ Ma Quỷ vẫn chưa ra tay.” “Có vẻ như họ có thể không bị giết và đã rời khỏi
Dai Ha." "Chúng ta có nên giảm bớt số người phòng vệ không?”
Diệp Mặc: "Không, tiếp tục âm thầm phòng vệ " “Càng tới thời khắc cuối cùng, chúng ta càng không được lơ là.” “Có thể hành động im lặng của đối phương chỉ là cố ý làm chúng ta lơ là mất cảnh giác.
Nghe cũng hợp lý.
Hắc Bao Công liền miễn cưỡng đồng ý.
Hôm nay, lão quốc tướng quân cùng Chiến thần Côn Luân có tổ chức một buổi lễ.
Tuy nhiên, lần này nó được diễn ra vào ban đêm.
Bởi vì Diệp Huyền Tần nói rằng phải đợi tới rạng sáng hôm sau mới có thể chịu lấy ra viên linh thạch.Chờ đến tối, các trưởng lão cốt cán của Đại Hạ đều đã xuất phát đến tham gia buổi lễ của Chiến thần Côn Luân bởi ông ta đã có công giết chết Tiểu đội sát thủ Ma Quỷ và cứu mạng bọn họ một mạng.
Tất nhiên là bọn họ tham gia còn để tận mắt chứng kiến và chia vui cùng ông ta khi lấy được viên linh thạch.
Với tư cách là bậc trưởng bối ở đây, lão quốc tướng quân là người xuất phát đầu tiên.
Khi ông ta đến, khán phòng vẫn chưa có một vị khách quý nào, chỉ có một nhóm người phục vụ đang bận rộn sắp xếp cho buổi tiệc.
Thấy chính mình đến quá sớm, ông ta quay trở lại phòng khách dành riêng cho mình định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Một lúc sau, cửa phòng đột nhiên có người gõ từ bên ngoài. "Ai?" “Lão quốc tướng quân, tôi tới đây để gửi tài liệu cho ngài.” Người phục vụ ở cửa lên tiếng nói. “Mời vào.”
Một người phục vụ trẻ tuổi mở cửa vào và kính cần đưa cho ông ta một tập tài liệu.
Sau khi kiểm tra một lúc, chắc chắn rằng mọi thứ đã ổn, ông ta ngẩng đầu nhìn lên muốn đưa lại tập tài liệu cho người phục vụ kia.
Nhưng sau đó ông ta phát hiện ra người phục vụ trẻ tuổi lúc nãy còn đứng trước mặt ông ta giờ đã biến mất.Cùng lúc đó, ông ta cảm thấy một luồng gió lạnh từ phía sau thổi tới.
Một cảm giác bất an mạnh mẽ xâm chiếm cả cơ thể ông ta.
Ông ta gần như theo bản năng ngồi xổm xuống và đồng thời nhảy về phía trước.
Ngay lúc đó một con dao găm bay thẳng tới xẹt ngang qua đỉnh đầu của ông ta, may mắn chỉ bị cắt đứt một phần tóc. Nghĩ lại lúc nãy chỉ cần ngồi xổm xuống trễ nửa giây, ông ta ắt hẳn bây giờ đã đi đoàn tụ với ông bà dưới suối vàng rồi.
Ông ta hốt hoảng lùi ra xa thêm hai, ba bước nữa, đồng thời cũng không quên nhìn lại cảnh giác.
Cảnh tượng trước mắt khiến ông ta sợ hãi.
Người phục vụ trẻ tuổi lúc nãy như biến mất hoàn toàn vào không khí, đứng trước mặt ông ta bây giờ là một người đàn ông người Mỹ đeo mặt nạ nhăn nhỏ. Hắn ta cầm một con dao găm trong tay trái, trên tay phải là chiếc mặt nạ hình da người, rõ ràng là thuộc về người phục vụ trẻ tuổi vừa nãy.
Lúc này, đại não Lão quốc tướng quân ong ong dữ dội, ông ta không có thời gian suy nghĩ cách thức đối phó với hắn ta nữa, chỉ có cách duy nhất là tông cửa bỏ chạy.
Bỗng cánh cửa đột ngột được mở ra.
Hai người phục vụ trẻ, một nam một nữ bước vào và chặn cửa.Không nghi ngờ gì khi hai người này cũng cùng nhóm với người đàn ông đeo mặt nạ quỷ kia.
Lão quốc tướng quân lúc này đã vô cùng hoảng
Họ có thể vượt qua được trạm kiểm tra, trà trộn vào buổi tiệc thì những người này có sức mạnh cũng không hề tầm thường.
Lão quốc tướng quân không nghĩ rằng ông ta có thể là đối thủ của ba người này. Tuy nhiên, khi đối mặt với kẻ thù, đây không chỉ là danh dự của riêng ông ta mà còn đại diện cho cả Đại
Hạ này.
Vì vậy, ông ta nhất định không được hỗn loạn khi gặp nguy hiểm, cố giả vờ ra vẻ bình tĩnh. Ông ta nhìn hai người phục vụ vừa bước vào nói: “Hai người cởi bỏ mặt nạ xuống, chúng ta thẳng thắn nói chuyện với nhau. Hai người phục vụ trẻ tuổi mỉm cười nhẹ và tháo mặt nạ da người ra.
Đó là khuôn mặt của người Mỹ.
Nhìn thấy khuôn mặt của họ, trái tim lão quốc tướng quân nhảy dựng lên, trong lòng nổi lên một linh cảm không rõ.
Lão quốc tướng quân hỏi: “Xin hỏi ba người từ đầu tới? Tại sao lại ở đây?”
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ chế nhạo: “Lão quốc tướng quân, ông biết đấy, tôi rất tức giận với thái độ của ông.