Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1503: Tuyến phòng thủ cuối cùng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh nói xong thì móc một tấm mặt nạ da người ra đeo lên mặt.
Tấm mặt nạ da người này được Diệp Huyền
Tần thuê người đặc biệt làm.
Mặc dù chưa đến mức vô cùng hoàn mỹ nhưng để lừa mấy chiến sĩ thông thường thì thế này là đủ rồi.
Độc Lang dẫn Diệp Huyền Tần vào trong lăng hoàng đế Lương Yên.
Tận sâu trong lăng hoàng đế Lương Yên chính là mỏ linh thạch, lăng hoàng đế chính là tuyến phòng thủ cuối cùng.
Vì vậy, cứ năm bước, lăng hoàng để lại được sắp xếp một tốp người canh gác ngoài sáng lẫn trong tối, đảm bảo một con ruồi cũng không thể bay vào được.
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã đi tới nơi sâu nhất của lăng hoàng đế.
Đại đội trưởng đi tới, chào Độc Lang theo đúng tiêu chuẩn của quân đội: "Tướng quân! Độc Lang dò hỏi: “Gần đây có người nào khả
nghi tới không?”
Đại đội trưởng lắc đầu: “Không có.” Độc Lang gật đầu: “Được, làm tốt lắm.
“Giới thiệu với cậu một người, đây là chiến sĩ tôi mới chiêu mộ, các cậu gọi cậu ta Diệp Túc là được."
“Sau này, cậu tự mình hướng dẫn cậu ta đi.” Đại đội trưởng gật đầu ngay tức khắc: “Rõ!”
Độc Lang vỗ vai Diệp Huyền Tần: “Cậu nhóc,
làm cho tốt đó. “Làm tốt thì sau này sẽ được thăng chức, tăng
lương
Mặt Diệp Huyền Tần tối sầm lại.
Cậu nhóc?
Độc Lang, cậu bành trướng quá rồi đó.
Độc Lang thấy ánh mắt tràn ngập sát khí của Diệp Huyền Tần thì hoảng sợ, mỉm cười lúng túng, chạy trốn khỏi đó.
Độc Lang đi khỏi, Đại đội trưởng và mấy chiến sĩ khác nhìn Diệp Huyền Tân bằng ánh mắt không có ý tốt.
Diệp Huyền Tân biết họ muốn làm gì.
Linh mới đến, các lính cũ đều sẽ dành tặng một chút chăm sóc đặc biệt, ra oai phủ đầu ý mà. Không nghi ngờ chút nào, anh cũng không
phải ngoại lệ.
Nhưng mà mấy người kia muốn ra oai với thần soái, không đủ tư cách.
Đại đội trưởng liếc mắt ra hiệu.
Một chiến sĩ vội vàng mang một cái ghế lên để anh ta ngồi.
Đại đội trưởng cười khẩy nhìn anh: “Diệp Túc đúng không?"
“Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Hà Bát Nam, các anh em đều gọi tôi một tiếng anh Hà.”
“Cậu cũng gọi tôi anh Hà là được.
Diệp Huyền Tân khẽ gật đầu, xem như chấp
nhận.
Đương nhiên, anh không gọi đối phương là anh thật, chỉ đơn giản là muốn tránh xảy ra mâu thuẫn khiến mọi chuyện rắc rối hơn mà thôi.
Đại đội trưởng nói: “Hôm nay anh đây đứng gác cả một ngày thấy hơi mệt rồi.” "Lại đây, tới bóp chân cho tôi.”
Diệp Huyền Tẫn không động đậy.
Anh đường đường là thần soái mà lại bóp
chân cho anh ta, chỉ sợ anh ta không nhận nổi thôi
Đại đội trưởng nói to hơn: “Thắng nhãi kia, không nghe thấy à?"
“Tôi bảo cậu tới bóp chân cho tôi.”
Diệp Huyền Tần ngoài cười nhưng trong không cười nhìn đối phương: “Tôi tới đây để trông mỏ linh thạch, không phải đến hầu hạ người khác.”
Đại đội trưởng giận tím mặt: “Sao hả, cậu dám không nghe theo mệnh lệnh của tôi?” Diệp Huyền Tần: “Anh không có đủ tư cách ra
lệnh cho tôi bóp chân cho anh.
Rất tốt! Cực kỳ tốt
Đại đội trưởng cười lạnh một tiếng: “Tôi không có tư cách bảo cậu bóp chân, nhưng từ cách để rèn luyện cậu thì có chứ nhỉ?".
“Anh Hải, lại đây, để tôi xem thử bản lĩnh của thắng này tới đâu.”
Một người đàn ông cao lớn thô kệch đi đến phía Diệp Huyền Tần ngay lập tức, nụ cười trên mặt vô cùng dữ tợn.
Các chiến sĩ khác nhìn Diệp Huyền Tần đầy hứng thú.
Cậu thanh niên này phải gặp xui xẻo rồi. Anh Hải là đại lực sĩ có tiếng trong Độc Tự lang quân.
Đừng nói anh ta ra tay, anh ta chỉ cần hơi ép lên người Diệp Túc một chút thôi cũng có thể ép

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.