Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1504: Ai mạnh ai yếu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyền Tẫn không lo lắng chút nào, cũng không hề dịch chuyển né tránh.
Đợi đến khi đối phương sắp nhào tới nơi rồi Diệp Huyền Tẫn mới nghiêng người sang một bên.
Anh Hải và Diệp Huyền Tần lướt qua nhau.
Anh Hải ngã uỳnh xuống đất, tro bụi bay mù lên, thậm chí hang núi còn hơi chấn động.
Còn Diệp Huyền Tần thì chẳng tổn hại một cọng tóc nào.
Khụ khụ!
Anh Hải họ khù khụ trong đống bụi: "Ngã chết
ông đây rồi!”
“Tên khốn kia đâu? Chạy mất đâu rồi?” Mọi người dở khóc dở cười.
Ha ha, không ngờ anh Hải cũng có một ngày phải ăn trái đăng, hơn nữa còn từ một tên lính mới nữa.
Mặt mũi anh ta tích góp bao nhiêu năm qua, hôm nay đã mất sạch rồi.
Đại đội trưởng mắng: "Cái thùng cơm nhà cậu, thực là thành công thì ít mà hỏng việc thì nhiều.
“Ngay cả một tên lính mới cũng không đánh lại được, ông đây cần cậu làm gì nữa chứ!”
Anh Hải cũng nổi giận: “Mẹ nó, con nghé thổi này, có giỏi thì đừng chạy, hôm nay ông đây phải đấu ba trăm hiệp với cậu.
Anh Hải thẹn quá hóa giận, xông tới chỗ Diệp
Huyền Tần lần thứ hai.
Diệp Huyền Tần vẫn không đối đầu chính diện, anh lén đá một cục đá dưới chân, cục đá đập vào đầu gối anh Hải, nó bay nhanh đến mức anh Hải không kịp đỡ, lập tức ngã nhào xuống đất, lần ngã thứ hai gãy mất mấy cái răng cửa.
Tiếng kêu gào thảm thiết của anh Hải vang vọng thật lâu trong hang động.
Ha ha ha!
Tất cả người đứng vậy xem đều cười muốn
nội thương.
Một tên lính lão làng ra tay với một tên lính
mới tận hai lần, không những không đụng được đến người ta, mà còn tự mình ngã nhào như chó gặm bùn cả hai lần. Thậm chí còn rụng mất mấy cái răng cửa. Anh Hải lão làng rồi mà không giữ được thanh danh, sau này anh ta không còn mặt mũi nào ở trong đội nữa.
Trong hang núi này, ánh sáng rất yếu, mọi người không nhìn thấy Diệp Huyền Tần đá cục đá, còn tưởng rằng anh Hải tự ngã chồng vó ra đấy cơ.
Anh Hải thấy mình mất hết mặt mũi rồi, tức muốn nổ phổi.
“Mẹ nó, vừa nãy là tôi bất cẩn.” “Nhãi ranh, lại lần nữa."
Đại đội trưởng không nhịn được, quát lớn một câu: “Cút đi!”
“Anh Hải, cậu làm mất hết mặt mũi của ông
đây rồi.
“Sau này ra ngoài đứng nói cậu là binh của ông đây, ông đây không gánh nổi người như cậu.”
Mặt Anh Hải đỏ lên: “Đại đội trưởng, tôi cảm thấy vừa nãy có người lên núi đánh tôi.”
Câm miệng!
Đại đội trưởng cả giận nói: “Tự cậu không chịu nỗ lực tập luyện, còn trách người khác được à, tôi nhổ vào.”
“Cút ra ngoài kia, đeo đồ nặng năm mươi cần chạy mười km.
“Thiếu một mét, đừng trách ông đây đá cậu khỏi Độc Tự lang quân luôn.”
Anh Hải thở dài, xoa cái đầu to của mình rồi đi ra khỏi hang động.
Anh ta không hiểu nổi, anh ta không hề lười biếng rèn luyện mà, sao thực lực lại giảm xuống ác như vậy, đứng cũng không vững.
Chẳng nhẽ mình già rồi sao?
Đại đội trưởng chỉ tay vào một người cao gầy:
“Hầu Tử, ra khỏi hàng."
Người cao gầy bước ra khỏi hàng.
Đại đội trưởng: “Rèn luyện thắng ranh này thật tốt cho tôi.”
“Để cậu ta biết, Độc Tự lang quân chúng ta không phải một đám quân lính không chính quy.”
“Chúng ta có thể cống hiến sức lực vì thần soái, có bản lĩnh thực sự.
Sấu Hầu gật đầu: “Rõ.”
Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn Diệp Huyền
Tân.
Thực lực của Sấu Hầu không hề thua kém Đại đội trưởng.
Nếu không phải do lý lịch không bằng Đại đội trưởng thì bây giờ Sấu Hầu đã làm đại đội trưởng luôn rồi.
Loại gà mờ như anh Hải không thể so sánh với cao thủ như anh ta được.
Anh ta ra tay, người lính mới này phải xúi quẩy thật rồi,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.