*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sấu Hầu gật đầu, sau đó dùng giọng điệu của người bề trên nói với Diệp Huyền Tần: “Người anh em à, bình thường tôi không hay ra tay đâu, mà hễ ra tay là tất có máu chảy đó.”
“Tôi thấy cậu cứ nghe theo anh Hà của chúng ta đi, đừng làm khó tôi nữa.
Diệp Huyền Tân: “Xin mời.
Con người này cứ phải...
Sấu Hầu dở khóc dở cười: "Được, đây là tự cậu chuốc lấy, tôi giúp cậu!" Sấu Hầu giận dữ gầm lên, đạp tảng đá bên
cạnh, bật người lên cao hơn ba mét.
Hai tay anh ta quặp lại thành hình mỏ chim, vô về phía Diệp Huyền Tần.
Đảng đẳng sát khí, khiến người ta sợ hãi. Ngón tay Diệp Huyền Tần khẽ nhúc nhích, phi
một chiếc kim ra.
Bằng tốc độ mắt thường không thể thấy được, kim đâm vào huyệt đau của Sấu Hầu.
Sầu Hầu đang bay giữa không trung, đột nhiên
mất khống chế, rơi uỳnh một cái xuống đất, ôm
bụng lăn qua lăn lại trên mặt đất.
“Mẹ nó, đau chết mất."
"Vừa nãy là cái gì vậy? Tôi bị ong đốt rồi.”
Sao tôi lại...
Mọi người trợn tròn mắt lên.
Lại là một người không đánh mà thua, hơn nữa còn là Sấu Hầu – một cường giả của Độc Tự lang quân!
Anh ta cũng thua vì chuyện ngoài ý muốn sao? “Ngoài ý muốn” này xuất hiện nhiều lần quá
rồi đó.
Vận may của người lính mới này thật tốt. Kim khó nhìn hơn cục đá, những người này cũng không nhìn thấy.
Cây kim đâm sâu vào huyệt đau, Sấu Hầu vẫn luôn chịu đau nằm đấy.
Lúc này, anh ta đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, không đứng lên nổi
Diệp Huyền Tẫn không định lấy kim ra cho anh ta ngay, đội tướng sĩ này quá khinh địch, phải cho bọn họ một bài học mới được.
Đại đội trưởng giận tím mặt.
“Mẹ nó, một đám ăn hại, tôi thấy các người cổ ý muốn ông đây mất mặt"
"Cậu nhóc kia, cái đám này chẳng ai chăm sóc cậu nổi, xin lỗi nha.
“Để tôi tự mình ra tay, phục vụ cậu thật tốt. Đại đội trưởng đứng dậy, làm nóng người. Diệp Huyền Tẫn mỉm cười, ai là người đáng yêu nhất trên đời này?
Không thể nghi ngờ, đó chính là Độc Tự lang quân anh.
Giữa những ngọn núi cao lớn trùng điệp của Lương Yên, “Độc Lang" dẫn Chiến thần Côn Luân và Thiên Hành Kiện vội vàng đi lên.
Đương nhiên “Độc Lang” này do Chung Mục Tú giả mạo.
Không bao lâu sau, bọn họ đã thấy được
người canh gác vòng phía ngoài mỏ linh thạch. “Độc Lang” nói: "Hai người chờ ở đây, tuyệt đối không được để người khác phát hiện ra.
"Bây giờ tôi vào lấy linh thạch."
Chiến thần Côn Luân lo lắng nói: “Người canh giữ mỏ linh thạch là cường giả cấp Vương giỏi nhất Đại Hạ."
“Ông chắc chắn có thể lấy được linh thạch dưới mắt người đó sao?" “Độc Lang" nói: “Thực ra thì Đệ nhất vương giả của Đại Hạ không ở đây.” "Thậm chí ngay cả Độc Lang cũng không hay
ở đây lầm.
"Đại Hạ nói với bên ngoài rằng Đệ nhất vương giả trông giữ mỏ linh thạch chỉ vì sợ kẻ địch bên ngoài mà thôi.”
Nỗi băn khoăn cuối cùng của Chiến thần Công Luân không còn nữa: “Chúng tôi chờ tin tốt của ông!”
“Độc Lang” nhanh chóng đi về phía quân canh
giữ.
Xung quanh mỏ linh thạch mười kilet đều bị giới nghiêm hết.
Trong vòng mười kilet ngắn ngủi ấy, có ba vòng quân canh giữ.
Phía ngoài cùng một tốp quân nhân, ở giữa một tốp quân nhân, sau đó chính là nhóm quân nhân giữ lăng hoàng đế của Diệp Huyền Trân.
Không mất nhiều thời gian, Chung Mục Tú đã chạm trán tốp quân nhân canh giữ khu vực phía ngoài cùng.
Đại đội trưởng của quân nhân canh giữa vòng ngoài vội vàng chào hỏi: “Anh, sao anh vừa mới đi đã quay lại rồi?”
Chung Mục Tú sửng sốt, Độc Lang vừa tới đây