Diệp Huyền Tân: “Muốn lấy được kỹ thuật đánh nhau của tứ đại môn phái thì cần gì phải có ước hẹn trăm năm.”
“Người nào là công dân của Đại Hạ chúng ta thì đều có nghĩa vụ thực hiện đúng nghĩa vụ quân su.” “Tứ đại môn phiệt ở Đại Hạ chúng ta vậy thì cũng phải thực hiện nghĩa vụ quân sự.”
“Nếu không muốn thực hiện nghĩa vụ quân sự thì cũng có thể thôi. Thế thì hãy nhanh chóng giao ra kỹ thật đánh nhau đó, vì một nền quốc phòng hùng mạnh của đất nước!”
“Nếu họ không tuân theo vậy thì hãy nhanh chóng đuổi tứ đại môn phiệt ra khỏi Đại Hạ đi!”
Lão quốc tướng quân nuốt nước bọt.
Thật ra thì người đứng đầu Đại Hạ cũng đã nghĩ đến rất nhiều lần, thế nhưng cuối cùng bọn họ cũng chỉ dẹp bỏ cái suy nghĩ này mà thôi.
Thật sự thì cường giả của tứ đại môn phiệt mạnh như vũ bão, thậm chí theo những lời đồn đại thì họ còn có sự trấn giữ của tuyệt điện cường giả. Nếu ép bọn họ tới mức phải phản kháng thì tại họa sẽ ập xuống đầu của Đại Hạ. Đại Hạ cũng không có cách nào có thể trấn áp được bọn họ. Mà bây giờ, Diệp Huyền Tần cũng đưa ra ý tưởng này. Có ai mà không biết, Thần Soái chính là một người vô cùng kiên quyết với ý kiến của mình. Một khi anh đã đưa ra quyết định vậy thì sẽ rất khó mà sửa đổi được.
Nếu anh thật sự khiến tứ đại môn phiệt phải phản kháng vậy thì sẽ khiến tai họa ập xuống Đại Hạ này.
Lão quốc tướng quân lên tiếng cầu xin: “Thần Soái, chuyện này thật sự là một chuyện vô cùng quan trọng, nhất định không thể làm việc lỗ mãng được.”
Diệp Huyền Tân nói: “Lão quốc tướng quân, đây chính là mâu thuẫn giữa tôi và tứ đại môn phiệt, không cần ông phải nhúng tay vào.”
Anh nhìn đồng hồ trên tay: “Đã hết mười phút rồi đấy, thế mà người đứng đầu nhà họ Chu còn chưa chịu xuất hiện, mau chóng giết thêm một người con cháu ngoại môn đi.”
Ánh mắt Diệp Huyền Tân nhanh chóng nhìn về phía Chung Hưng Ly. “Vậy lần này giết ông trước đi!”
Mặt lão quốc tướng quân để lộ vẻ tuyệt vọng. Lần này Diệp Huyền Tần chơi hơi lớn rồi đấy!
Nếu anh thật sự giết người đứng đầu nhà họ Chung vậy thì chắc chắn sẽ không còn cách nào để giảng hòa được mâu thuẫn giữa Đại Hạ và tứ đại môn phiệt.
Lão quốc tướng quân còn đang định chạy tới ngăn cả Diệp Huyền Tần thế nhưng lại bị Sát Lang ôm chặt.
“Lão quốc tướng quân mau đến đây với tôi, tôi có một bí mật muốn nói với ông.”
Lão quốc tướng quân cổ sức vùng vẫy: “Tên súc sinh kia, mau buông tôi ra…
“Các người bắt buộc phải đâm thủng chỗ này mới chịu sao?”
“Không sao đâu, cho dù có đâm thủng cái lỗ này thì anh của tôi cũng sẽ đền bù xứng đáng cho ông…”
Sát Lang ôm lão quốc tướng quân rời khỏi đó.
Diệp Huyền Tần nhanh chóng rút thanh kiếm Long Vương đang ở dưới đất, sau đó bước từng bước đi về phía Chung Hưng Ly.
“Ông muốn tự mình kết thúc, hay muốn tôi tiễn ông một đoạn đường?” Sắc mặt Chung Hưng Ly nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Ông ta nhìn chăm chăm vào Diệp Huyền Trân, đang đánh giá sự can đảm và dã tâm của vị Thần Soái này.
Ngay cả lão quốc tướng quân mà bọn họ còn dám sỉ nhục vây thì xem ra người này thật sự dám giết chết toàn bộ môn phiế Chung Thị Đương nhiên Chung Hưng Ly không cho rằng, Diệp Huyền Tần có bản lĩnh ngang với môn phiệt Chung Thị.
Chẳng qua là, nếu như môn phiệt Chung Thị bị một người như Thần Soái xông vào vậy thì sẽ vô cùng mất mặt.
Sau này làm gì còn ai nể nang tứ đại môn phiệt nữa chứ?
Chung Hưng Ly quyết định cho dù hôm nay có phải liều mạng thì cũng phải ngăn Diệp Huyền Trân lại, bảo vệ sự tôn nghiêm cuối cùng của nhà họ Chung.
Ông ta nhanh chóng phất tay với những người ở nhà họ Chung, hô tô: “Ngoại môn của môn phiệt Chung Thị nhanh chóng nghe lệnh tôi.”
“Tất cả các cường giả nhanh chóng leo lên tường thành, thiết lập chế độ phòng ngự cấp S.”
“Nếu bất cứ người nào dám xông vào nhà họ Chung thế thì giết không tha!” Ông ta vừa dứt lời, toàn bộ nội bộ môn phiệt Chung Thị trở nên vô cùng náo nhiệt.
Hàng loạt những cường giả nhanh chóng leo lên tường thành, bày binh bố trận chờ đợi.
Ước chừng có hơn mười ngàn người đang đứng trên đó.
Hơn mười ngàn người này có một vị thuộc cường giả cấp Vương và hơn mươi vị cường giả cấp Chiến Thần.
Còn những cường giả còn lại đều là cường giả thuộc cấp tông sư trở lên. Phần lớn những người trong đó chỉ còn cách cấp Chiến Thần một bước nữa mà thôi.
Nếu đặt đội quân thế này ở khu vực biên giới vậy thì có thể nói là vô cùng hùng hậu.
Diệp Huyền Tần lên tiếng cảm thán: “Nội tình của môn phiệt Chung Thị quả là danh bất hư truyền.”
“Chỉ là ngoại môn thôi mà đã có sức chiến đấu đáng ngưỡng một như thế. Chắc chắn thế lực ở bên trong còn mạnh mẽ hơn.”
“Nếu đặt nhà họ Chung trên chiến trường vậy thì cũng đủ sức để chống đỡ cả một đất nước đấy!”
Thế nhưng chỉ tiếc là nhà họ Chung lại là con rùa rúc đầu, trốn tránh mãi không chịu xuất đầu lộ diện…
Những lời này khúc đầu là khen ngợi, tán dương thực lực của nhà họ Chung, thế nhưng câu sau lại là sỉ nhục, mắng người nhà họ Chung đều là con rùa rúc đầu.
Toàn bộ người nhà họ Chung đều đã bị chọc giận!