Sau khi xác nhận rằng tám vị Chiến thần đã không còn sức để đánh trả nữa thì Hắc Bao Công mới dừng lại rồi đi đến trước mặt Diệp Huyền Tân: “Anh, em đến chậm, em tự phạt ba chén.”
“Cút.” Độc Lang mằng: “Rượu xuất trận đã không có nhiều rồi, bây giờ cậu còn tự phạt ba chén thì chúng tôi hít gió Tây Bắc à?”
Bên này thì đang nâng ly chúc mừng nhưng trong lòng lão quốc tướng quân thì tràn ngập sự phức tạp. Ông yên lặng lùi sâu vào trong một góc, chỉ mong sao bản thân có thể biến thành người vô hình.
Hiện giờ Diệp Huyền Tần và tứ đại môn phiệt đã trở mặt hoàn toàn với nhau rồi, liệu Diệp Huyền Tần có thể chịu được sự chèn ép và đàn áp điện cuồng của tứ đại môn phiệt đó không?
Đại Hạ có sống sót qua được đại họa lần này không?
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của ông vang lên, là lão quốc chủ gọi tới.
Lão quốc tướng quân vội vàng nhấn nút nghe máy.
“Thủ trưởng, tình hình hiện giờ đã hoàn toàn mất khống chế, tôi cũng bất lực rồi. Biện pháp tốt nhất là anh hãy đến đây để tự mình giải quyết mâu thuẫn đi.”
Lão quốc chủ hít sâu vào một hơi: “Tôi biết tình hình hiện giờ rồi. Cậu đưa máy truyền tin cho Diệp Huyền Tần đi, tôi sẽ tự mình nói chuyện với cậu ta.”
“Vâng.” Lão quốc tướng quân đưa điện thoại cho Diệp Huyền Tần. Được biết là điện thoại do lão quốc chủ gọi tới nên thái độ của Diệp Huyền Tần cũng khiêm tốn đi rất nhiều.
“Thủ trưởng, ông tìm tôi à?”
Lão quốc chủ hít sâu: “Ừ, Huyền Tần, tôi đã biết tình hình hiện giờ ở đó rồi. Vừa nãy tứ đại môn phiệt đã liên hợp lại với nhau tạo áp lực cho tôi, họ muốn tôi bảo cậu mau chóng rút quân về và đồng thời phải trừng phạt cậu thật nghiêm khắc.”
Diệp Huyền Tần nghe vậy thì hỏi: “Vậy có nghĩa là thủ trưởng tìm tôi để trách móc đúng không?”
Lão quốc chủ vội vàng lắc đầu: “Tất nhiên là không phải rồi. Thật ra tôi cũng muốn đánh đám người tử đại môn phiệt đó lâu rồi nhưng tình hình không cho phép tôi làm như thế. Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, cậu nằm chắc mấy phần rằng mình có thể chèn ép được tử đại môn phiệt?”
Diệp Huyền Tần trả lời: “Tâm bảy phần.”
Lão quốc chủ nghe vậy thì không do dự nữa. “Được, tôi sẽ dốc hết sức ủng hộ và chống đỡ cho cậu. Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa. Tôi và hàng tỷ con dân Đại Hạ sẽ là hậu phương vững chắc cho cậu. Có vinh cùng hưởng, có họa cùng chịu.”
Cuối cùng thì những lo lắng trong lòng Diệp Huyền Tần cũng đã được gạt xuống: “Thừa tướng sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình.”
Nói xong anh ném trả điện thoại lại cho lão quốc tướng quân.
Ông hỏi: “Thần Soái, lần này cậu đồng ý rút quân rồi à?”
Diệp Huyền Tần nhìn lão quốc tướng quân rồi cười một cách đầy ẩn ý, nụ cười đó của anh khiến da đầu ông tê dại từng hồi. Đồng thời trong lòng ông cũng trào dâng một cảm giác gì đó mà chính ông cũng không thể giải thích được.
Diệp Huyền Tần nhìn đồng hồ: “Chỉ còn năm phút nữa là đến thời điểm giao hẹn cuối cùng. Hắc Bao Công, thông báo cho phi hành đoàn chuẩn bị ném b đi. Năm phút sau, nếu người đứng đầu nhà họ Chung không xuất hiện thì trực tiếp san bằng môn phiệt Chung Thị.” “Vâng.” Hắc Bao Công trả lời bằng giọng vô cùng sảng khoái, sau đó anh ta lấy bộ đàm ra liên lạc với phi hành đoàn.
Lão quốc tướng quân: “…”
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Bây giờ Diệp Huyền Tần cũng không nghe chỉ thị của lão quốc chủ nữa rồi à? Không, không, nhìn vẻ mặt tự tin này của Diệp Huyền Tần thì chắc chắn là lão quốc chủ cũng đã ủng hộ hành động lần này của anh rồi.
Lão quốc chủ ơi là lão quốc chủ, Thần Soái đã hấp tấp như vậy rồi mà sao ông cũng hấp tấp theo cậu ta vậy hả?
Lần này thì thời tiết của Đại Hạ cũng muốn thay đổi luôn rồi.
Vù vù vù.
Từng hàng máy bay chiến đấu lượn lờ trên bầu không của môn phiệt Chung Thị. Tiếng động cơ vang lên đỉnh tai nhức óc khiến mọi người đều kích động không thôi.
Trong lòng đám người của tứ đại môn phiệt đã cảm thấy kinh sợ từ lâu rồi. Họ hoàn toàn không nghi ngờ xem Thần Soái có dám ném b xuống môn phiệt Chung Thị hay không.
Cuối cùng thì môn phiệt Chung Thị tồn tại sừng sững hàng nghìn năm, không thế lực nào có thể lật đổ được cũng có ngày gặp phải đại họa kinh khủng như thế này.
Cường giả cấp Vương cuối cùng của nhà họ Chung xông vào bên trong báo cáo tình hình cho môn chủ của mình là Chung Thiên Thanh khiến ông ta kêu lên ngay tại chỗ: “Gì cơ?”
“Chuyện này là thật đấy ạ.”