Cùng với tiếng thì thầm của Bất Chí sau lưng Diệp Huyền Tần: “Đội Lính đánh thuê Bảo Biển? Nghe có vẻ quen.
Ông Sở nghe thấy tiếng thì thầm của Bất Chí mới chú ý đến ông ta.
Ông ta nhìn Bất Chí, không ngờ rằng tình cảm lại trở nên xúc động.
Ông ta đập bàn kinh ngạc: “Đệt, là ông sao!” Bất Chí dò xét ông Sở, biểu cảm đầu tiên là nghi ngờ, sau đó cũng kinh ngạc không kém: “Là ông!”
“Ông còn sống.”
Trong lòng Diệp Huyền Tần cực kì vui mừng, thật không thể ngờ rằng ông Sở lại quen Bất Chí, xem ra có thể điều tra thêm được một số chuyện bên trong của Bất Chỉ rồi.
Diệp Huyền Tần vội nói: “Hai người quen nhau sao?” “Quen.
“Không quen.
Dường như hai người nói cùng một lúc.
Chẳng qua ông Sở nói “Quen” còn Bất Chí lại nói “Không quen. Ông Sở mằng: “Đệt, lão già ông đã làm chuyện gì trái với lương tâm nên không dám thừa nhận chứ gì.”
Bất Chí: “Nghe không hiểu ông đang nói bậy nói bạ gì cả, tôi đâu có quen ông.
Ông Sở: “Ha ha, bây giờ chối bỏ còn có ý nghĩa gì sao? Biểu hiện ban đầu của ông đã chứng minh ông quen tồi rồi.”
Tôi…
Bất Chí im lặng.
Trước đây quả thực là do ông ta quá kinh ngạc nên mới để lộ ra biểu hiện quen ông Sở.
Ông Sở nói: “Long Soái, nói cho tôi nghe thử anh đã tìm ông già này từ đâu ra đấy.
Diệp Huyền Tần đáp: “Chuyện này nói ra thì dài để sau này tôi sẽ từ từ nói cho ông nghe.” “Bây giờ ông nói cho tôi biết rốt cuộc lai lịch của ông cụ này là gì đi.”
Ông Sở một hơi uống sạch ly rượu rồi hơi thở dài. Chuyện bắt đầu từ bảy năm trước.
Bảy năm trước, đúng vào thời kì đỉnh cao của đội Lính đánh thuê Bảo Biển, Bất Chí là người hầu già cũng là một chỉ huy của đội Linh đánh thuê Báo Biển.
Vào một ngày nào đó, họ nhận được một nhiệm vụ cá nhân, kết quả họ vừa đến biên giới đã gặp phải một nhóm người ngoại quốc xâm nhập bất hợp pháp Thế là đội Lính đánh thuê Bảo Biển từ bỏ nhiệm vụ cá nhân, nổ ra một trận chiến với nhóm địch mạnh đang nhập cảnh trái phép.
Kết quả địch đông ta ít, tương phản lực lượng khác xa nhau, cuối cùng đội Lính đánh thuê Bảo Biển bị địch bao vây trong núi.
Vào lúc ông Sở quyết định sẽ chiến đấu đến cùng với địch thì phát hiện không thấy Bất Chí đầu nữa.
Trong đầu ông Sở chỉ nghĩ rằng Bất Chỉ là một tên lính đào ngũ.
Lúc đó ông Sở không hề để ý đến chuyện này.
Kết quả khi cả đội họ muốn hành động, sống chết cùng địch thì một đội vũ trang tư nhân đột nhiên xuất hiện.
Thực lực của đội vũ trang tư nhân này rất mạnh, dưới số quân ngang nhau, thực lực mạnh gấp hai lần đội Lính đánh thuế Bảo Biển. Họ giống như sấm sét đánh tan tác bọn địch tự ý vượt biên giới một cách nhẹ nhàng, cứu đội Lính đánh thuê Báo Biển một mạng.
Ông Sở hiển nhiên phát hiện ra trong đội vũ trang tư nhân này có một bóng dáng cực kì giống “Bất Chỉ”.
Chỉ là lúc ông ta định đuổi theo để xác nhận cũng như cảm ơn đội quân đó thì họ lại tức tốc rời đi, không nói với họ một câu nào.
Lúc đó ông Sở đã ý thức được tên Bất Chí này là gián điệp của một đội quân khác phải đến đội Linh đánh thuê Bảo Biển của họ.
Những năm nay ông ta không ngừng tìm kiếm Bất Chí nhưng Bất Chí lại bặt vô âm tín. Ông Sở còn tưởng rằng Bất Chỉ đã chết, cho đến ngày hôm nay mới gặp lại Bất Chí lần nữa.
Diệp Huyền Tần nghe xong nhíu mày, nghi ngờ cuộc đời.
Bảy năm trước đội Lính đánh thuê Bảo Biển đã là một đội binh vô cùng mạnh trong giới binh chủng trong nước rồi, nhưng lực lượng và sức mạnh của đội vũ trang tư nhân kia còn mạnh gấp hai lần đội Lính đánh thuê Bảo Biển.
Diệp Huyền Tân thật sự nghĩ không ra rốt cuộc thân phận của lực lượng vũ trang tư nhân đó là gì.
Diệp Huyền Tần hỏi: “Ông Sở, ông có biết lực lượng vũ trang tư nhân đã cứu các ông có thể lực từ đâu không?”