Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1552:




Diệp Huyền Tần nói: “Cậu thiếu niên, lúc nãy cậu nói cậu có một chiêu ngẫm chưa ra.
“Tôi có thể chỉ sơ cho cậu.”
Lê Nhất Sinh nhìn Diệp Huyền Tần bằng ánh mắt khó hiểu và nói: “Anh cũng hiểu về quyền, anh cũng là người luyện võ sao?”
Độc Lang cười khi, nói ra chắc sẽ dọa chết cậu, anh tôi đâu chỉ là võ giả, anh ấy còn là vua của các võ giả nữa đấy, cao thủ tuyệt đỉnh.
Diệp Huyền Tân gật đầu và nói: “Ừm, là võ giả. Lê Nhất Sinh nói: “Thứ tôi luyện là quyền anh quân đội.”
“Quyền anh quân đội không truyền ra ngoài, vì vậy chắc anh không thể giúp được tôi.”
Diệp Huyền Tẫn mỉm cười và nói: “Thật ra quyền anh quân đội mà cậu vừa luyện là do tôi sáng chế ra.” “Cậu nói xem tôi có thể giúp cậu được không?”
Chậc!
Lê Nhất Sinh không thể nhịn cười, nói: “Ai mà không biết môn quyền anh quân đội này là do Thần Soái sáng chế ra “Ý của anh là anh là Thần Soái sao?”
Diệp Huyền Tần gật đầu và nói: “Không sai. Lê Nhất Sinh đột nhiên lộ vẻ tức giận, cậu ta nói: “Im miệng, Thần Soái là linh hồn của quân ta, không cho phép anh sỉ nhục anh ấy.
“Nếu như không có việc gì thì xin mời anh đi cho.”
Độc Lang liền thấy vui, anh ta nói: “Hehe, nhóc con, nói chuyện với anh tôi kiểu gì thế hả?”
“Nói thật cho cậu biết, có biết bao nhiêu cao thủ bằng lòng tán gia bại sản để xin được anh tôi chỉ bảo mà anh tôi cũng lười để tâm đến họ đấy.”
“Bây giờ anh ấy bằng lòng chỉ bảo cho cậu, đó là may mắn của cậu, nhóc con cậu còn không biết tốt xấu, thật sự là ngu dốt mà.”
Lê Nhất Sinh vẫn không chịu tin, cậu ta nói: “Vậy được, nếu như anh thật sự có thể chỉ bảo quyền anh quân đội cho tôi thì tôi sẽ tin anh.”
“Tôi không hiểu chiêu Tiềm Long Xuất Uyên cho lắm, xin hãy chỉ bảo.
Lê Nhất Sinh chỉ ra chiêu Tiềm Long Xuất Uyên.
Diệp Huyền Tần khen ngợi: “Ừ, nhóc con đúng thật là rất khá “Thật ra chiêu này đã bị sai, cậu có thể nhận ra được sai sót trong chiêu thức này đúng là hiếm có.”
Sao có thể!
Lê Nhất Sinh lên tiếng phản bác: “Anh không hiểu thì đừng nói bậy “Chiêu này do ông nội tôi dạy cho tôi, ông nội tôi là quân nhân lớn tuổi, sao quyền anh quân đội của ông ấy có thể có sai sót được?”
“Hơn nữa, môn quyền anh quân đội này là do Thần Soái sáng chế ra, sao Thần Soái có thể sai được?”
Diệp Huyền Tần nói: “Bộ võ mà cậu đánh là bộ quyền anh quân đội cũ, quyền anh quân đội bây giờ đã được sửa đổi rất nhiều lần rồi.”
“Thần Soái cũng là người, có sai sót cũng là chuyện bình thường.
Lê Nhất Sinh nói: “Hehe, tôi thấy anh là không hiểu mà giả vờ hiểu. Diệp Huyền Tẫn nói: “Cậu xem kỹ đây, chiêu này nên đánh như thế này.”
Diệp Huyền Tần vừa nói vừa đánh chiêu Tiềm Long Xuất Uyên sau khi được sửa đổi lại cho Lê Nhất Sinh xem.
Diệp Huyền Tần là một cao thủ tuyệt đỉnh, kỹ thuật chiến đấu thấp như đánh quyền anh quân đội thì anh có thể thừa sức đánh một cách thuần thục.
Anh phát huy sự cuốn hút của chiêu quyền anh quân đội đó đến mức tinh tế nhất.
Lê Nhất Sinh xem đến ngây người ra, hai mắt sáng rỡ.
Cậu ta kích động rưng rưng nước mắt nói: “Hoàn mỹ, hoàn mỹ, thế này mới gọi là hoàn mỹ.
“Anh… Anh thật sự là quân nhân à?”
Mãi đến lúc này mà Lê Nhất Sinh vẫn chưa chịu tin Diệp Huyền Tần là Thần Soái mà chỉ xem anh như một quân nhân gạo cội.
Diệp Huyền Tần hết cách đành nói: “Không sai, tôi là quân nhân.
Lê Nhất Sinh lập tức bắt đầu nói nhiều. “Xin hỏi anh chiến đấu ở chiến khu nào vậy?”
“Nghe nói mấy năm gần đây chiến khu Bắc Cương đã nổ ra chiến tranh thật sự, anh có tham chiến không?”
“Phải rồi, năm đó Thần Soái cũng từng phục vụ ở chiến khu Bắc Cương, tuổi tác của anh ấy cũng cỡ như anh, anh có từng gặp anh ấy chưa?”
Có thể nhìn ra được Lê Nhất Sinh rất thích thú với cuộc sống trong quân đội.
Diệp Huyền Tân mỉm cười và hỏi: “Đúng là tôi từng phục vụ ở chiến khu Bắc Cương, hơn nữa mấy năm gân đây đúng thật là Bắc Cương đã nổ ra chiến tranh thật sự.”
“Cậu có hứng thú gia nhập chiến khu Bắc Cương không?”
Lê Nhất Sinh vốn dĩ đang rất phấn khởi nhưng sau khi nghe thấy câu nói đó của Diệp Huyền Tần thì cậu ta đã lập tức buồn hẳn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.