Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1567: Chú đừng khóc!




**********
Hừ, tôi đường đường là một nam tử hán cao bảy tắc, mà phải đi đánh nhau với một đứa con nít tay trói gà còn không chặt, mấy người không thấy mất mặt, nhưng tôi thì mất mặt.
May là tôi cũng là người của danh môn chính phải
Anh ta dè dặt hỏi: “Cái đó anh Diệp, anh chắc chắn là không đùa với tôi chứ?" *Phi lời." Diệp Huyền Tần liếc anh: “Lập tức động thủ" "Được thôi." Bánh Nưởng hết cách: “Cái đó... Em gái nhỏ, xin lỗi nhé." "Là bố cháu bảo chú đánh cháu, không có liên quan gì đến chủ. "Cùng lắm, tý nữa chủ mua kẹo cho cháu ăn."
Diệp Niệm Quân vô cùng nôn nóng nói: “Chủ, xin thỉnh giáo"
Lời còn chưa nói hết, Bánh Nướng đã một chân về phía Diệp Niệm Quân. không chào hỏi thì động thủ cũng xem như là một kiểu chào rồi.
Nhưng mà, Diệp Niệm Quân phản ứng rất nhanh.
Khi chân của Bánh Nướng vừa động, Diệp Niệm Quân đã nhìn ra chiêu thức của công phu anh ta, và kịp thời nhảy lên.
Cô bé tuy rằng nhảy lên không cao nhưng nhảy qua được cú đá của Bánh Nưởng.
Diệp Huyền Tần và ông Sở vô cùng kinh ngạc về năng lực phản đoán của cô bé.
Năng lực dự đoán, chính là yếu tố cần thiết của người luyện võ, đối thủ vừa động thủ, có thể kịp thời phản đoán chuẩn xác chiêu thức của đối phương.
Cô bé này chính là người sinh ra để luyện võ.
Mặt của Bánh Nướng có chút đỏ gay, đường đường là một nam tử hán vậy mà không đánh được một cô bé con, thật mất mặt
Anh ta cúi người định nằm lấy đầu của Diệp Niệm Quân, Diệp Niệm Quân liền giơ tay cho anh ta một cái tát.
Bép!
Một cái tát trời giảng vào mà Bánh Nướng, sau đó nhanh chóng lách từ trong cơ thể Bánh Nưởng nhảy ra.
Bánh Nướng bắt được một trận không khí, còn bị ăn một cái tát.
Mặt anh ta đen xì, mất mặt quá đi, con mẹ nó mất mặt quá
Tôi sống gần ba mươi năm trên đời, vậy mà đánh không lại một cô nhóc con, còn bị người ta tát cho một bạt tai, không còn mặt mũi để sống nữa.
Anh ta cực kì tức giận, quay đầu hưởng đến Diệp Niệm Quân: “Nhóc thổi, thêm một... "Dừng tay!"
Diệp Huyền Tần ngăn cản Bánh Nướng, ôm Diệp Niệm Quân vào lòng, gương mặt tràn đầy sự cưng chiều.
Con bé này, đã đem cho anh một bất ngờ lớn.
Lúc nãy, Diệp Niệm Quân xuất ra hai chiều, một chiêu né tránh, một chiêu phản kích, đều vô cùng xuất sắc.
Dựa vào hai chiều này đã thể hiện thiên phủ của con bé vô cùng vượt trội.
Diệp Huyền Tấn nói với Bánh Nướng: "Cút đi, hôm này tha mạng cho anh" "Hai ngày sau, tôi hy vọng gặp được bồn vì môn chủ của từ đại môn phái trong đại hội tuyển chọn và già." Bánh Nưởng không ngừng gật đầu: "Nhất định, nhất định.
Nói xong, anh ta bất đắc dĩ liếc Diệp Niệm Quân.
Bàn tay bé nhỏ của Diệp Niệm Quân lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo mút, an ủi đưa cho Bánh Nướng “Chú, cây kẹo mút này cho chủ, đừng khóc nha."
Bánh Nướng: "..
Con mẹ nó bây giờ ông đấy mới muốn khóc nè.
Ông Sở nói: “Thần Soái, nếu như ngài không có ý kiến gì, bầu giờ tôi lập tức tiến hành nghi thức bái sư." "Con bé này càng luyện võ sớm, thì độ bền bị của nó càng mạnh.
Diệp Huyền Tần có chút u sầu: "Aiz, chuyện khó nhất bây giờ là phải làm sao để Lam Khiết chấp nhận chuyện con bé luyện võ. “Tôi đi tìm Lam Khiết trước, bàn bạc đã "
Ba người rất nhanh đến nhà của Diệp Huyền Tần. Diệp Huyền Tần để ông Sở đợi ở dưới nhà, ông Sở không nói gì cả.
Diep Huyen Tar Diệp Quân, nhẹ nhàng bước vào phòng.
Từ Lam khiết đang bận bịu trong nhà bếp.
Tuy rằng cô ở công ty làm việc rất mệt, nhưng nếu có thể cùng chồng và con ăn một bữa ăn đoàn viên, có mệt hơn nữa cũng không sao.
Nhìn thấy tâm trạng Từ Lam Khiết vui vẻ, Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng tiến lên, nhỏ giọng nói: “Vợ đ anh muốn cùng em bàn bạc một việc"
Từ Lam Khiết nói: “Chuyện gì vậy, nói đi, làm gì mà thần thần bí bỉ vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.