Ông người làm Bất Chi cũng không phải một người bình thường. Ông ta chỉ nhìn thoáng qua đã biết Diệp Niệm Quân là một thiên tài võ thuật nhưng ông ta cũng không nói gì nhiều.
Chẳng qua động thái này đã khiến ông Sở vô cùng tức giận.
Dù sao ông Sở cũng là người đã nhìn trúng Diệp
Niệm Quân trước.
Bất Chỉ làm như vậy chính là muốn giành mất học trò của ông ấy.
Ông Sở xắn tay áo đi tìm Bất Chỉ đánh một trận.
Tuy nhiên, dường như Bất Chỉ không muốn thể hiện sức mạnh thực sự của mình. Ông ta đã bỏ chạy ngay khi mới đánh được nửa trận với ông Sở.
Bất Chí chỉ thể hiện ra sức mạnh của chiến thần nhưng Diệp Huyền Tần đoán rằng nếu ông ta bộc phát toàn bộ năng lực ít nhất cũng có thể đạt tới cấp độ cường giả vương cảnh, Bắt Chỉ cũng không từ bỏ kế hoạch thu nhận học trò.
Vào buổi chiều, Diệp Huyền Tấn đang nhắm mắt tu luyện bên trong lăng Đế Vương, gắn kết với sức mạnh của trời và đất thì Bất Chỉ lại gây ồn ào ở cửa hang.
Diệp Huyền Tần đã đi ra ngoài để kiểm tra thì phát hiện ra rằng râu và lông mày của Bất Chí đã biến mất khiến cả khuôn mặt của ông ta bóng loáng như quả trứng muối
Bất Chỉ nhảy dựng lên, chửi bởi: "Diệp Huyền Tần, anh đi ra đây cho tôi." "Hôm nay anh phải cho tôi một lời giải thích về vấn đề này."
Diệp Huyền Tần không hài lòng nói: "Bất Chí, ông ở cửa động làm trò điên khùng gì vậy?"
Bất Chỉ chỉ vào bộ râu đẹp để của mình và nói: "Tôi vừa mới chợp mắt, con gái của anh đã lén cao sạch lông mày và râu của tôi." "Đây chính là thiếu tôn trọng tôi." "Anh phải cho tôi một lời giải thích về điều này
Diệp Huyền Tần dở khóc dở cười nhìn Diệp Niệm Quân: "Tiểu Quân Quân, đây là con làm sao?"
Diệp Niệm Quân nói một cách áy náy: "Ông nội Bất Chỉ mua cho con rất nhiều đổ chơi. Con không biết phải cảm ơn ông như thế nào. Con thấy râu của ông quá dài và bị bắn nên đã cắt tỉa hộ ông. Nhưng con không ngờ lại khiến ông nội Bất Chỉ tức giận
Nhìn vẻ mặt tự trách của Diệp Niệm Quân, Bất Chí cảm thấy hơi đau lòng.
Nhưng để đạt được mục đích, ông ta vẫn chống chế không an ủi cô bé.
Diệp Huyền Tấn: "Vậy tại sao con lại cạo lông mày của ông ấy?"
Diệp Niệm Quân vội vàng nói: "Con không có cạo lông mày cho ông nội"
Bất Chỉ vội vàng nói: "Trẻ con không thể nói dối, ông tận mắt nhìn thấy con cạo lông mày"
Diệp Huyền Tần hỏi ngược lại: "Ông thấy con bé cạo lông mày, tại sao ông không ngăn con bé lại?"
Tôi...
Nhất thời Bất Chỉ không nói nên lời.
Ông ta nghiêm mặt nói: "Đừng nói về những thứ vô bổ này." "Hôm nay anh phải cho tôi một lời giải thích về vấn đề này."
Diệp Huyền Tấn nói: "Nói đi, ông muốn giải thích như thế nào?"
Lúc này, thái độ của Bắt Chỉ dịu đi rất nhiều. "Đơn giản "Chỉ cần đề Tiểu Quân Quân bái tôi làm thấy, tôi sẽ truyền thu cho con bé những gì mình đã học được trong suốt cuộc đời
Diệp Huyền Tần: "
Sự thật đã rõ ràng.
Tất cả những gì Bất Chỉ làm chỉ là để nhận Diệp Niệm Quân làm học trò.
Diệp Niệm Quần cạo râu của ông ta, làm sao mà Bất Chỉ không phát hiện ra. Nhưng ông ta không ngăn cản chỉ để đạt được kế hoạch đã tính toán từ lâu. Ngoài ra, có lẽ ông ta đã tự cạo lông mày và đổ lỗi cho Diệp Niệm Quân.
Cái ông giả tinh ranh này...
Lúc này, ông Sở điên cuồng chạy tới, "Lão già khốn nạn, ông lại đánh chủ ý lên học trò của tôi" “Tôi nói ông lén lút cạo lông mày làm gì? Thì ra là kẻ trộm còn hô hào bắt kẻ trộm." "Con mẹ nó, hôm nay ông dừng hàng chạy trốn, tôi sẽ đắm chết ông
Bất chí cũng không chịu thua kém "Hừ, lần trước ông đây chạy là lo lắng ông bị đánh đến tàn phế." "Hôm nay ông lại chạy đến đây chịu chết, tôi sẽ đáp ứng cho ông."
Hai bên giương cung bạt kiếm, cuộc chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Những người chiến sĩ đứng nhìn được một trận dở khóc dở cười, trong doanh trại có hai ông già dở hơi cộng với cô bé dễ thương Diệp Niệm Quân, về sau mỗi ngày của bọn họ sẽ không còn trống vắng nữa.
Diệp Huyền Tần có chút đau đầu, vội vàng quát một tiếng: "Dừng lại hết cho tôi." "Bất Chí, ông thật sự muốn nhận Quân Quân làm học trò sao?"