Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1586: Thuốc tinh chế




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kinh Vương nói một cách ngập ngừng: “Ừ, tôi biết “Cúp máy đi.” rồi.”
Ở đầu dây bên kia, Kinh Vương đau khổ nhìn vào chiếc điện thoại rồi lại thở dài.
Ông ta trăm tính vạn tính nhưng vẫn không tính được là Thần Soái sẽ can thiệp vào kỳ thi võ thuật thống nhất năm nay.
Mặc dù nền móng của Thần Soái đã bị bãi miễn nhưng đội quân cảm tử Lang Vương dưới tay anh cũng không hề ngồi không. Nếu khai chiến với Thần Soái thì ông ta nắm chắc tám mươi phần trăm có thể áp đảo đối thủ.
Nhưng mấu chốt là chỉ vì kỳ thi võ thuật thống nhất mà khai chiến thì ông ta đã làm sai quy tắc.
Nếu khai chiến sẽ khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn, vô cùng bất lợi cho bản thân ông ta.
Cho nên, kỳ thi võ thuật thống nhất năm nay hãy để Thần Soái xử lý là được rồi.
Hy sinh bốn môn phái lớn để bảo toàn bản thânông ta và những người khác ở sau lưng thì cũng đáng giả lắm.
Phía bên này, chưởng môn phái Thái Sơn nghe giọng điệu của Kinh Vương thì biết rằng ông ta sẽ không giúp được gì cho bản thân.
Kinh Vương đã từ bỏ bốn môn phái võ thuật cổ xưa.
Ông ta tuyệt vọng vô cùng. Trong đầu óc của ông ta lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ có tiếng la hét của con trai.
Đột nhiên cậu chủ của môn phái Thái Sơn tức giận hét lên: “Thần Soái, xin hãy tha cho tôi.” “Tôi nguyện lấy thuốc tinh chế của môn phái Thái Sơn để đánh đổi lấy tính mạng của mình”
Cái gì, thuốc tinh chế ư?
Những người có mặt ở đây đều xôn xao.
Thuốc tinh chế, chính là những viên thuốc cực kỳ hiểm.
Nó có thể giúp võ sĩ rèn luyện cơ thể và giải độc và chỉ cần một viên có thể tăng sức mạnh cơ bản lên năm mươi cân.
Năm mươi cân. Đó là kết quả của mười năm, thậm chí hàng chục năm tập luyện của võ sĩ.
Cuộc sống có thể là bao nhiêu cái mười năm chứ?
Chỉ tiếc rằng công thức chế tạo viên thuốc này đã bị thất truyền vào thời nhà Thanh và chỉ còn lại một vài viên thuốc còn tồn tại trên thế giới. Nhưng cũng không ai biết nó nằm trong tay của ai và đang ở nơinào.
Thật không ngờ môn phái Thái Sơn lại có được báu vật đáng quý như vậy.
Bây giờ viên thuốc tinh chế này không chỉ có giá trị y học mà hơn hết đó là một bảo vật quý báu, ít nhất nó cũng là một di vật văn hóa cấp quốc gia.
Tuy nhiên, dường như Diệp Huyền Tần không quan tâm đến điều này: “Chỉ là một vài viên thuốc tinh luyện chẳng có tác dụng gì.” Cậu chủ của môn phái Thái Sơn vội vàng nói: “Thần Soái, tôi đang nói đến việc giao ra phương pháp luyện của viên thuốc tinh chế chứ không chỉ là giao mỗi viên thuốc đâu ạ.
Cái gì?
Phương pháp luyện thuốc tinh chế ư? Ban nãy đám đông chỉ xôn xao khe khẽ thôi. Bây giờ đã chấn động cả lên.
Nếu phương pháp luyện thuốc tinh chế được công khai thì hiệu quả chiến đấu của thế giới võ hiệp của Đại Hạ sẽ nâng tầm tổng thể lên một bậc.
Nền quốc phòng của Đại Hạ sẽ được củng cố nhiều lần.
Lại càng có thể củng cố tương lai đất nước của Dai Ha.
Ảnh hưởng của phương pháp luyện thuốc tinh chế này đối với Đại Hạ có thể so sánh với Vương Cảnh Cường Giả số một của Đại Hạ.
Ngay cả Diệp Huyền Tần cũng bất ngờ đến mứctim đập thình thịch.
Thảo nào trong vài năm gần đây bốn môn phái võ thuật cổ xưa lại hồi phục nhanh chóng sau khi đã bị tiêu diệt nhiều năm về trước.
Chắc chắn là do phương pháp luyện thuốc tinh chế rồi
Cần phải để bốn môn phái đưa cho họ phương pháp luyện thuốc tinh chế.
Bọn họ thực sự không thể tách rời khỏi bốn môn phải lớn được.
Mặc dù Diệp Huyền Tần đã dao động nhưng anh vẫn không hề thay đổi sắc mặt mà nói: “Đúng thật là phương pháp luyện thuốc tinh chế này vô cùng quý giá. “Tuy nhiên, anh giết bố mẹ của người khiêu chiến nên đã có mối thù giết bố mẹ với người ta. “Tôi không thể tước bỏ quyền trả thù của người khác chỉ vì lợi ích của tôi và Đại Hạ.
Người thách đấu vội vàng nói: "Thần Soái, nếu anh ta bằng lòng tự nguyện đưa phương pháp luyện thuốc tinh chế để tạo phúc cho thế giới võ thuật của Đại Hạ thì tôi xin nguyện xóa bỏ hận mọi hận thù trước kia a." “Dù sao tôi vẫn biết nghĩ cho đại cục ạ.” “Mong rằng Thần Soái có thể thành toàn a
Diệp Huyền Tần suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì cứ làm theo như lời anh đã nói đi.” “Tuy nhiên, cậu chủ của môn phái Thái Sơn thua

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.