*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lí nào lại thế
Lão tổ vô cùng phẫn nộ.
Âm thanh pha lẫn những đợt sóng mạnh mẽ, tạo ra những làn sóng xoáy không khí.
Tứ đại môn chủ đầu óc choáng váng, khí huyết bốc lên, không ngừng quỳ lạy. Gia chủ của nhà họ Long bởi vì bị chấn kinh
mà máu mũi không ngừng tuôn ra.
Nếu như người bình thường thì sẽ bạo thể mà chết.
“Tứ đại gia tộc của ta, từ thời xa xưa chính là hoàng tộc, làm sao có thể bị một Thần Soái nhỏ bé khống chế?”
“Bốn người các ngươi cũng chỉ là phế vật, đến cả một Thần Soái cũng không địch lại."
Chung Thiên Thanh vội vàng nói: “Thần có tội.”
"Lão tổ, chúng ta nên rút lui trước, tránh để Diệp Huyền Tân phá hỏng kế hoạch mà chúng ta đã gây dựng một trăm năm nay.
Lão tổ: "Được."
"Nếu như thời cơ đã chín mùi, rút lui cũng không phải không được.”
Chung Thiên Thanh: "Lão tổ, cái người Thần Soái đó có lai lịch thâm sâu, có thể có có át chủ bài, tôi e rằng không khống chế được hắn ta.
“Mong lão tổ rời núi. Nếu như tôi không khống chế được hắn ta cũng có lão tổ giúp tôi chống lung."
Lão Tổ gật đầu: “Chỉ cần ngươi rút lui êm xui là được.”
“Nếu như có khó khăn gì, người của lão tổ sẽ
ra tay giúp đỡ. “Cảm ơn, cảm ơn." Chung Thiên Thanh: “Vậy tôi không làm phiền lão tổ nữa, tôi xin cáo lui.”
Bốn người liền rời đi.
Lão Tổ thấp giọng hét lên: “Khốn kiếp, các người bị theo dõi sao?”
Bốn vị môn chủ lập tức khẩn trương: "Không thể nào."
“Chúng tôi đều là những cường giả phong vương, nếu như có người theo dõi chúng tôi, chúng tôi không thể nào phát hiện ra được."
Lão Tổ nói: "Kẻ theo dõi các người, không phải là người."
“Ra đây cho ta
Một làn khí mạnh mẽ được phóng ra khỏi cung điện nhanh chóng càn quét cả ngọn núi, sau đó nó bao trùm cả ngọn núi, rồi lại lan đến tận chân núi.
Tứ đại môn chủ bị làn khí quét qua, loạng choạng va lẫn nhau sau đó rơi xuống đất, ói ra máu.
Tứ đại môn chủ trong lòng tràn đầy kinh ngạc, lão toor quả nhiên cực kì lợi hại, không hổ là cường giả Tuyệt Điên.
Kình khí của ông ta thâm hậu đến mức gần như bao trùm cả ngọn núi thần.
Một vị lão tổ cũng có thể dễ dàng giết chết Diệp Huyền Tần rồi.
Bốn vị lão tổ liên thủ lại, có thể hủy trời diệt
đất. Núi thần bị lần khí này quét qua, âm khí trùng trùng, vô số yêu thú không chịu được làn khí này
mà lăn xuống núi chết.
Cảnh tượng hùng vĩ, dường như tận diệt cả nhân gian.
Một con chim nhỏ to như nằm tay trẻ con đột nhiên bay ra khỏi bụi cỏ, bay tứ phía lên trời.
Chung Thiên Thanh nhìn thấy Bát Ca, sắc mặt liền thay đổi.
Đây không phải là Bát Ca của Bất Chí sao?
Hóa ra Bát Ca vẫn luôn đi theo bọn họ. Chẳng trách bốn cường giả phong vương bọn họ không hề phát hiện ra.
Ông ta sớm hoài nghi, lão Bất Chỉ có vấn đề. Đến nay, Bát Ca đã chứng minh cho sự nghi ngờ này.
Lão Tổ tức giận: “Còn nghi ngờ gì nữa, mau chóng lột da con Bát Ca đó.”
“Nếu như vị trí của núi thần bị bại lộ, tôi sẽ không tha cho các người.”
“Vâng Vâng!”
Tứ đại môn chủ rời khỏi, đuổi theo Bát Ca.
Bát Ca bị khí tức của lão tổ làm trọng thương cho nên cứ bay được một đoạn, phải dừng lại nghỉ ngơi,.
Nhưng mà đám người tứ đại môn chủ phải bay từ núi thần xuống, tốn một khoảng thời gian.
Cộng thêm bọn họ chỉ có thể đi được trên mặt đất, không cách nào bay được, nửa tiếng sau vẫn không đuổi kịp Bát Ca.
Từ đầu đến cuối cả hai bên vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định.
Cuối cùng, Bát Ca liều mạng bay qua một con sông lớn, mới cắt đuôi đám người tử đại môn chủ.
Tứ đại môn chủ trơ mắt nhìn Bát Ca bay qua con sông lớn, sắc mặt tức giận.