*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chung Thiên Thanh thờ ơ nói: “Diệp Huyền Tần, tốt nhất cậu nên thức thời một chút.
“Bây giờ nếu cậu động tay thì cậu và người của cậu đều sẽ bị hủy diệt...
Diệp Huyền Tần: “Tôi nhắc lại lần cuối, cầm vũ
khí lên.”
Ba đại gia chủ liếc nhìn nhau một lúc rồi nhanh chóng cầm vũ khí lên.
Trông thấy phản ứng ngang ngược của Diệp Huyền Tần, bọn họ đã biết ngay chuyện hôm nay đã không còn đường lùi nữa.
Hoặc là Diệp Huyền Tân chết, hoặc là chính
mình chết!
Giết
Ba đại gia chủ đồng thời chém về phía Diệp
Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần cũng giơ kiểm Long Vương lên, sau đó nhẹ nhàng rút ra
Kiếm Long Vương vẫn chưa rơi xuống đất mà bị Diệp Huyền Tần dùng khí kình nâng lên.
Diệp Huyền Tần dùng khí kình điều khiển kiếm Long Vương.
Khí kình màu bạc của Diệp Huyền Tần trong
nháy mắt đã bao vây lấy ba đại môn chủ. Trong phạm vi bên trong khí kình đều là thiên hạ của kiếm Long Vương.
Kiếm Long Vương sau khi bị khí kình điều khiển đã dùng tốc độ siêu âm bắt đầu tấn công một cách điên cuồng.
Kiếm Long Vương với tốc độ siêu âm đã bùng nổ uy lực rõ rệt.
Ba đại môn chủ cơ bản không phòng được. Kiếm Long Vương vẽ lên người ba đại môn chủ một đường vết thương.
Có mấy lần kiếm Long Vương suýt thì lấy mạng của ba đại môn chủ.
Nhưng Diệp Huyền Tần cũng không làm như thế.
Điều anh muốn chính là dày vò đối phương. Ba đại môn chủ bị đánh đến tơi bời. Không chỉ đau đớn mà nhiều hơn cả vẫn là sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người có khí kình mạnh mẽ đến vậy.
Anh không những có thể liên tục không ngừng phóng ra khí kình mà từ đầu đến cuối vẫn luôn bao vây bọn họ.
Thậm chí còn có thể lợi dụng khí kình để điều khiển kiếm Long Vương công kích. Thực lực của thần soái vượt xa ngoài sự tưởng tượng của họ.
Rất nhanh Chung Thiên Thanh đã không chịu được, ông ta tức giận quát lên với lính tiên phong: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, giết cho tôi!
Giết!
Lính tiên phong ngay lập tức thả tù binh ra, điên cuồng đánh về phía Diệp Huyền Tần.
Đám người Độc Lang xắn tay áo lên.
Bọn họ đã sớm không kìm được mà muốn
động thủ.
“Anh, Trấn Bắc tướng quân Độc Lang xin được xuất chiến!"
“Trấn Đô tướng quân Sát Lang xin được xuất
chiến!”
“Đoàn trưởng đội lính đánh thuê Bảo biển Sở Vân Long xin được xuất chiến!”
Diệp Huyền Tân: “Cho phép!"
Giết thôi!
Đám người Độc Lang điên cuồng nghênh chiến lính tiên phong.
Đám người độc lang đều là những chiến thần đứng đầu, thực lực siêu phàm, mà lính tiên phong bây giờ có chín mươi vị cường giả phong vương, hơn tám trăm vị cường giả chiến thần. Mặc dù sức chiến đấu cá nhân không được như đám người Độc Lang nhưng nhân số của bọn hắn rất đông.
Bọn họ vây quanh đám người Độc Lang, công kích trước sau. Nhất thời đám người Độc Lang trở tay không kịp, phòng trước không phòng được sau. Nhưng đám người Độc Lang lúc này đã bị tức giận thao túng lí trí từ lâu, cơ bản bọn họ không thèm chống lại, chỉ điên cuồng tiến công.
Chỉ năm phút, cả người Độc Lang đã đầy vết thương, máu me khắp người.
Mà thành quả của bọn họ cũng tương đối khá. Bọn họ chém hai mươi vị phong vương cường giả, chiến thần cường giả thì lại càng nhiều vô số.
Diệp Huyền Tần nhìn chiến trường bên này, lộ ra nụ cười vui mừng.
Năm người Độc Lang trong năm phút đã điên cuồng đánh hai mươi vị phong vương cường giả và vô số chiến thần cường giả, chiến tích này khiến cho Diệp Huyền Tần cảm thấy ngoài ý muốn bội phần.
Toàn thân ảnh run rẩy, lập tức xuất ra khí kinh càng thêm hùng hậu, ép về phía lính tiên phong.