*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này Diệp Huyền Tần thấy rõ kia đúng thật là một bóng người.
Lưu vực sông ngầm này còn có người khác? Phản ứng đầu tiên của anh chính là: Đây có phải là bốn lão tổ Tuyệt Đỉnh hay không?
Có điều anh nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ
này.
Nếu thật là bốn vị lão tổ Tuyệt Đỉnh, bọn họ lẽ ra nên giết mình đầu tiên mới đúng.
Hơn nữa bốn vị lão tổ Tuyệt Đỉnh ngã xuống từ vực sâu vạn trượng, dù không chết thì ít nhất cũng phải mất nửa cái mạng, không thể nào hành động nhanh nhẹn như thế được.
Trong nhánh sông ngầm này quả thực có người thần bí nào đó sinh tồn.
Diệp Huyền Tân hô: "Là ai? Nhanh chóng lăn
ra đây cho ta xem!”
Đáp lại anh, chỉ có tiếng mình vọng lại. Rùa đen rụt đầu!
Diệp Huyền Tần chửi nhỏ một câu, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc sau, bóng người kia lại lóe tới lóe lui bên cạnh Diệp Huyền Trân.
Lần này Diệp Huyền Tần mặc kệ đối phương, tiếp tục đi về phía trước, không coi ai ra gì.
Diệp Huyền Tần tin tưởng chắc chắn, đối phương cứ lóe tới lóe lui bên người mình chính là để tìm cảm giác tồn tại.
Anh không để ý tới đối phương, coi đối phương là không khí, đối phương chắc chắn sẽ không chịu nổi mà nóng nảy.
Quả nhiên, Diệp Huyền Tần đoán đúng rồi.
Đối phương lóe vài lần bên cạnh Diệp Huyền Tần, Diệp Huyền Tần không chút phản ứng, cuối cùng đối phương cũng chịu mở miệng nói chuyện.
“Thằng nhóc không biết lễ phép, tự tiện xông vào phủ của bản vương, cậu biết tội chưa?”
Bước chân Diệp Huyền Tần vẫn không ngừng như trước, chỉ là lười biếng đáp lại: “Ông là người phương nào? Vì sao lại ở trong nhánh sông ngầm này?”
Đối phương: “Tôi là vua quỷ phương Tây Satan!"
Diệp Huyền Tân: “Satan? Tôi thấy ông đang bốc phét thì đúng hơn. Vua quỷ Phương Tây mà nói tiếng Đại Hạ lưa loát như vậy? Ông nói hai câu tiếng phương Tây tôi xem nào?”
Đối phương: "…
Yên lặng một lát, đối phương dò hỏi: “Còn cậu là ai? Vì sao tự tiện xông vào phủ của bản vương?"
Diệp Huyền Tần: “Tôi là chúa tế Âm Ti phương Đông Diêm Vương, tới đây khảo sát. Mau mau nghênh đón tôi."
Đối phương: "…"
"Xí, con mẹ nó cậu còn biết bốc phét
ông đây."
hơn cả
Lúc sau, lại yên ắng tĩnh mịch. Diệp Huyền Tẫn không để ý tới đối phương, chỉ một đường đi về trước.
Cuối cùng, kiên nhẫn của đối phương bị bào mòn hết, lại lần nữa chủ động mở miệng: “Nhóc con vô tri, tôi hỏi cậu này, cậu muốn chết hay muốn sống?”
Diệp Huyền Tần: “Vô nghĩa, đương nhiên là muốn sống”
Đối phương: “Muốn sống thì được, quỳ xuống dập đầu hai cái thật vang, tôi sẽ chỉ cho cậu một con đường dẫn tới ánh sáng."
Diệp Huyền Tần: “Ha ha, ha ha."
Đối phương: "….."
“Thôi, lười chấp nhặt với nhóc con vô tri cậu. *
Đẳng trước có một lối rẽ, cậu rẽ phải, đi về phía trước 5km là có thể ra khỏi phủ bản vương.
Diệp Huyền Tần đi về phía trước không bao lâu, quả nhiên gặp một ngã rẽ.
Anh vừa định rẽ phải, lại chợt phát hiện phía trước giao lộ không xa có ánh sáng đang lập lòe.
Đó là thứ gì?
Anh lập tức dừng chân, cầm lòng không đậu hướng về phía trước. Giác quan thứ sáu mãnh liệt nói cho anh biết, thứ lập lòe lúc nãy chính là bảo bối hiếm có khó tìm.
Thân phận của "Vua quỷ Satan" này rốt cuộc là gì? Vì sao lại ẩn mình nơi nhánh sông ngầm này?
Ông ta không phải là thể lực cổ xưa thần bí vô danh kia chứ?
Thấy Diệp Huyền Tần đi thẳng, đối phương lập
tức nóng nảy.
"Này này này nhóc con, tôi nói cậu rẽ phải, cậu đi thẳng làm gì? Cậu rốt cuộc có muốn sống hay không?"
Diệp Huyền Tần: "Đương nhiên là muốn. Tiềm thức của tôi nói cho tôi, chỉ có đi thẳng mới là đường sống."
Cái răm!
Đối phương mắng rách họng: "Lão phu nể tình