*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tứ Gia lạnh lùng nói: “Là do cậu ra tay à?”
Diệp Huyền Tần nhìn liếc về phía Tứ Gia với vẻ miệt thự: “Ông là người chống lưng cho Chó Đen à?” “Ông ra lệnh cho họ làm tổn thương vợ và con gái tôi à?”
Tứ Gia cũng không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, ông ta chỉ biết rằng Từ Lam Khiết là vợ của Thần Soái Diệp Huyền Tần.
Nhưng ông ta lại không nghĩ rằng người trước mặt mình lại chính là Thần Soái vang danh khắp Đại Ha..
Ông ta ngang ngược gật đầu: "Đúng đấy. “Sao nào, cậu có ý kiến gì à?”
Diệp Huyền Tân nói: “Ông cũng dựa lưng vào ai khác nữa nhỉ. Làm phiền ông gọi hết những người ông dựa lưng ra đây đi, tôi muốn giải quyết sạch sẽ mọi chuyện hết một lượt. Miến việc sau này lại hết người này đến người khác kéo đến.”
Ngang ngược!
Tứ Gia giận tím mặt: “Thằng nhóc ngu dốt, ăn nóingang ngược!” “Đừng nói đến việc hôm nay tôi đã dẫn đến đây hơn hai trăm vị võ sĩ chính thống, chỉ cần mình tôi thôi là cũng đủ giải quyết cậu rồi. “Chắc cậu vẫn chưa rõ đâu nhỉ, ông đây là cường giả cấp Chiến Thần đấy.” “Ở nước Đại Hạ này, số người có thể đánh lại tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, huống chi cậu cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi.”
Hay!
Diệp Huyền Tần thở dài một hơi, cảm thấy rất thất vọng.
Anh đánh giá cao lão Tứ Gia này rồi. Ông ta cũng chỉ là một tên ngu mà thôi.
Tự mình ra tay chẳng khác nào tự hạ thấp giá trị của bản thân.
Ông ta lại còn nói là ở Đại Hạ này, số người giết được ông ta chỉ đếm trên đầu ngón tay?
Vớ vẩn thật đấy.
Chưa nói đến các cường giả Phong Vương ở bốn họ quý tộc đang ở ẩn, rồi không kể chiến thần Côn Luân đã chính thức đạt được Vương Cảnh, mà chỉ riêng sáu trăm vị tráng sĩ ở đội quân Thanh Long của anh thôi, bốc bừa ra một người cũng đủ để đè chết ông ta rồi.
Những tên thấp cấp thế này, Diệp Huyền Tần quyết định để cho ông trưởng thôn đứng ra giải quyết. Nhưng mà, những người làng xóm láng giềng lạikhông nghĩ vậy.
Mặc dù họ không hiểu “Chiến Thần” là cấp bậc như thế nào. Nhưng nước Đại Hạ có một truyền thuyết rằng Thần Soái đang ở cấp Chiến Thần.
Người này có cùng cấp bậc với Thần Soái, há chẳng phải la dưới một người, trên vạn người sao?
Tên nhóc này trêu chọc Tứ Gia, chính là lành ít dữ nhiều đấy!
Bà con xóm làng nhao nhao khuyên bảo Diệp Huyền Tần, bảo anh chịu thua đi, đừng có lấy cứng đối cứng.
Diệp Huyền Tần cũng hiểu ý tốt của họ, chỉ cười đáp: “Yên tâm đi, ông ta còn không đủ tư cách để tôi ra tay." “Ông trưởng thôn, giao cho ông đấy.”
Ông trưởng thôn gật đầu: "Yên tâm đi.”
Ông trưởng thôn đứng dậy, đi từng bước về phía
Tứ Gia.
Tứ Gia thì đang giận tím người.
Thằng oắt con này vậy mà dám nói là ông ta không xứng để mình tự ra tay.
Quá nhục nhã
Ông ta lập tức sai đám tay chân đứng trong sân: “Phế ông ta cho tôi!”
Vâng!
Các võ sĩ trong sân lập tức thu hẹp vòng vây lại, nhìn chằm chằm vào bên trong, vẻ mặt đằng đằng sát khí.Ông trưởng thôn chỉ nhe răng ra cười: “Để tôi xem thử xem rốt cuộc thì mấy người mạnh đến mức nào mà tên Tứ Gia này lại ngông cuồng đến thế!”
Nói xong, ông ta thản nhiên lấy tẩu thuốc ra, châm lửa rồi thoải mái hút một hơi.
Những võ sĩ đứng trong sân lập tức nổi giận.
Đang vào lúc này rồi mà ông ta vẫn còn tâm trạng để hút thuốc, thế này khác nào là xem thường bọn họ đâu!
Giết chết ông ta!
Các võ sĩ trong sân nổi giận, lao về phía ông trưởng thôn.
Những người hàng xóm xung quanh cảm thấy rợn hết cả da gà, ai nấy cũng đều mở to mắt ra nhìn.
Ông lão này sắp gặp chuyện rồi.
Những người này đều là võ sĩ, thể lực của họ không hề tầm thường như đám lưu manh Chó Đen kia đầu.
Ông lão này có chút tài cán, có thể đánh bại được Chó Đen, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của các võ sĩ.
Huống chi những người võ sĩ này lại còn đông gấp mấy làm đám người Chó Đen nữa chứ.
Trong số những người dân còn có vài người không đành lòng nhìn cảnh tiếp theo, cứ vậy mà nhắm mắt lại.
Hai bên đều không ai nhường ai.
Những tên võ sĩ tuổi trẻ kia nắm chặt nắm đấm vào, không hề khách sáo mà lao về phía người ông