*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tường bao quanh tòa nhà cứ thế bị kình khí của ông trưởng thôn đánh nát bấy.
Đám người kia cứ vậy mà nằm ngôn ngang dưới đất, người thì run rẩy vì đau đớn, kẻ thì bị sốc ngay tại chỗ, nhìn rất thê thảm.
Trời. a.
Những người hàng xóm kia thấy cảnh này thì trợn ngược mắt lên.
Vừa nãy có chuyện gì xảy ra vậy?
Đám người kia, thậm chí ngay cả Tứ Gia còn chưa kịp đến gần ông lão trưởng thôn mà đã bị nổ bay ra ngoài rồi.
Hay là trên người ông trưởng thôn có buộc b? Nhưng nếu như vậy thì tại sao ông trưởng thôn lại không có vấn đề gì vậy? Họ đều là người bình thường, sao có thể hiểu được “kình khí” là gì chứ.
Thậm chí có vài người còn thì thào, nói là ông trưởng thôn biết tiên thuật.Tử Gia bị tường đổ sập vào người, phải cố hết sức lực mới có thể bò ra khỏi đống đổ nát.
Trên người ông ta toàn là những vết thương do bị tường sập vào người. Nhưng những vết thưỡng này vẫn chẳng thấm tháp gì so với những vết thương mà kình khí tạo ra trong người ông ta.
Kình khí đã làm lệch cả nội tạng của ông ta, sau đó nghiền nát chúng.
Ông ta hoảng sợ, trừng mắt lên nhìn ông trưởng thôn. “Ông... ông... ông vừa mới phát ra kình khí!” “Cường giả cấp Phong Vương, ông đúng là cường giả cấp Phong Vương rồi!” “Chết tiệt, sao cường giả Phong Vương lại đến đây?” “Ông... mấy người... rốt cuộc thì mấy người là ai?”
Tứ Gia cũng thấy được rằng ông trưởng thôn cũng chỉ là tùy tùng của người trẻ tuổi kia (Diệp Huyền Tần).
Nếu tùy tùng đã là cường giả cấp Phong Vương rồi, vậy tên nhóc kia rốt cuộc là cường giả cấp cao nào vậy?
Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tứ “Sau lưng ông vẫn còn người chống lưng. "Gọi người chống lưng cho ông ra đây đi.” “Nếu không thì ông sẽ phải chịu đựng tất cả mọi hình phạt một mình đấy, dù có giết chín đời nhà ông cũng không đủ đâu.”
Tứ Gia vội vàng nói: “Vâng, vâng, vâng... Để tôi gọi họ đến ngay đây ạ. Cậu đừng làm hại tôi!”
Những người hàng xóm đứng xung quanh đều khiếp sợ.
Tứ Gia trước giờ luôn tỏ thái độ cao cao tại thương, lúc nào cũng diễu võ dương oai, vậy mà bây giờ cũng có ngày mà ông ta tỏ ra “hoảng sợ đến nhường này ư.
Tứ Gia run run lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc. “Ông chủ, cầu ngài đến đây giúp tôi ạ.” “Có... có một võ sĩ Phong Vương đang làm loạn, hiện trường đã mất khống chế rồi ạ.” “Vâng, tôi... chúng tôi đợi ngài.”
Sau khi cúp máy thì trái tim loạn nhịp của Tứ Gia mới dần bình tĩnh trở lại.
Ông chủ của ông ta là cường giả cấp Phong Vương, hơn nữa cũng có vài người đàn em là cường giả cấp Tôn Chiến Thần nữa.
Một người cấp Vương Cảnh cộng thêm mấy người Tôn Chiến Thần đến để giết một gã cấp chiến thần như ông trưởng thôn này là dư sức!
Cuộc gọi kết thúc, Diệp Huyền Tần nói: “Còn con át chủ bài nào nữa không?”
Tứ Gia lắc đầu.
Một con át chủ bài cũng đủ để giết chết cậu rồi!Diệp Huyền Tần: “Vậy thì đôi tay này của ông cũng chẳng còn tác dụng gì nữa rồi.”
Nói vậy là sao?
Diệp Huyền Tần giơ tay lên, chém mạnh xuống, ảnh đao lóe lên.
Chân tay của Tử Gia đều bị chặt đứt
Á!
Tiếng kêu thảm thiết của Tứ Gia vang vọng khắp một vùng trời. Diệp Huyền Tần chẳng để ý đến Tứ Gia lắm.
Anh đi vòng lại về phía phòng ngủ, quan sát tình hình của Từ Lam Khiết.
Sau khi dùng Tục Mệnh Châm, uống thuốc Phục Linh thì dấu hiệu sự sống của cô cũng đã ổn định lại, không bị nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Nhưng vẫn chưa có dấu hiệu là cô sắp tỉnh lại. Điều này có vẻ không bình thường lắm.
Diệp Huyền Tần bắt mạch cho Từ Lam Khiết thì lại phát hiện ra trong cơ thể Từ Lam Khiết có một ít âm khí đag dao động.
Âm khí chính là sự dao động của kình khí chuyên biệt của những người ở Âm Ti.
Chết tiệt, sao Từ Lam Khiết lại bị âm khí quấn lấy chứ.
Chắc hẳn cô đã tiếp xúc với người nào đó ở Âm Tí, hơn nữa còn từng ở gần với người đó một khoảng thời gian khá ngắn.
Diệp Huyền Tần cổ bình tĩnh lại, hỏi thăm mọi