Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1646: Đây là mệnh lệnh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Diệp Huyền Tần: “Đây là mệnh lệnh!”
Thôi được rồi!
Ông trưởng thôn thở dài, đi ra ngoài với vẻ mặt tràn đầy sự thất vọng.
Diệp Huyền Tần lên tiếng thì Trấn Vũ Lưu mới phát hiện ra anh.
Vừa nhìn thoáng qua, Trấn Vũ Lưu đã run người, hoảng sợ kêu ra thành tiếng. “Thần Soái Diệp Huyền Tần, cậu... sao cậu vẫn còn sống được!”
Giọng nói của ông ta có vẻ như rất bất ngờ vì anh vẫn còn sống.
Câu nói này của ông ta đã khiến những người ở đây bàng hoàng.
Thần Soái!
Cậu thanh niên này chính là chiến thần bảo vệ tổ quốc, Thần Soái ư
Hay nói cách khác, hàng xóm – Tiểu Từ của họ chính là vợ của Thần Soái!
Không thể tưởng tượng nổi, quá khó tin! Nếu như Tiểu Từ ngay từ đầu đã thể hiện ra rằng mình là vợ của Thần Soái thì những người láng giềng ở đây đã sớm dâng toàn bộ gia sản nhà mình lên cho cô rồi, sao nỡ để cô phải sống trong cảnh nghèo khổ này chứ!
Quá là khiêm tốn rồi.
Đám người Tử Gia và Chó Đen thì suýt nữa thì nghẹt thở.
Họ và Thần Soái không cùng chung một thế giới, nhưng họ lại vô tình xảy ra xung đột với Thần Soái. Bây giờ họ rơi vào kết cục này cũng coi như là hợp tình hợp lý.
Đám người Tứ Gia vừa sợ hãi, lại vừa buồn bã, oán giận nghĩ: Mẹ nó chứ, cậu là Thần Soái thì sao không nói sớm một câu, nếu biết sớm hơn thì có chết tôi cũng không cố tình gây sự với cậu đầu.
Diệp Huyền Tần nói với giọng lạnh như băng: “Trấn Vũ Lưu, từ khi chia tay đến giờ, có vấn đề gì không?”
Trấn Vũ Lưu nhanh chóng hạ quyết tâm. Dù anh là Thần Soái thì sao chứ?
Bây giờ Thần Soái đã bị chiến thần Côn Luân xếp vào mục tội phạm quan trọng của Đại Hạ rồi. Hơn nữa anh cũng đã tự bạo căn cơ của mình trước mặt mọi người, trở thành phế nhân, không còn huy hoàng như ngày xưa nữa rồi, không việc gì mà phải sợ.
Trấn Vũ Lưu lạnh lùng nói: “Diệp Huyền Tần, cậu có biết tội của mình không?”
Há?Diệp Huyền Tần hơi ngạc nhiên: “Tôi có tội gì?” Anh thấy cũng khá tò mò, bại tướng dưới tay mình ngày trước, sao giờ lại dám trị tội mình chứ?
Trấn Vũ Lưu nói: “Bốn nhà quý tộc lánh đời đã bao vậy, đánh vào Quốc Phủ, cậu là chiến thần bảo vệ đất nước nhưng lại biếng nhác, thậm chí còn chẳng thèm ra xem kẻ địch mà đã dám lén trốn đi.” “Suýt nữa thì hại cả nước phải rơi vào tay giặc, khiến Đại Hạ phải đổi chủ. Đấy là tội phải giết cả chín đời! Còn không mau quỳ xuống nhận tội.”
Diệp Huyền Tần cười khổ: “Mấy người đúng là tổn nhiều công để hãm hại tôi thật đấy.” “Mấy người có chứng cứ gì không? Nếu không có chứng cứ gì thì để tôi giết ông công khai để chứng minh bản thân mình trong sạch nhé” “Tôi...”
Trấn Vũ Lưu bắt đầu ấp ủng.
Ông ta nào có chứng cứ gì.
Nhưng lúc này ông ta lại không chịu yếu thế: “Hừ, chứng cứ nằm ở tay chiến thần Côn Luân rồi. Tôi là Trấn Vũ Lưu, chỉ làm việc theo mệnh lệnh, chứ không chịu trách nhiệm báo cáo cụ thể” “Tôi khuyên cậu là nên ngoan ngoãn nhận tội, đền tội, đừng để mình phải chịu khổ.”
Diệp Huyền Tần khinh khỉnh đáp: “Nói vậy thì có nghĩa là không có bằng chứng rồi à?” “Vậy thì tôi đành chém ông để chứng minh bản thân trong sạch rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.