Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1649: Tín ngưỡng vẫn còn đó




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười vị chiến sĩ thấy Diệp Huyền Tần đến thì đều rất vui mừng, vội vàng quỳ một gối xuống. “Chúng tôi chúc mừng Thần Soái đã tìm được đường sống trong chỗ chết!”
Từ trước đến giờ, họ vẫn luôn nghĩ rằng Thần Soái đã rơi xuống vực sâu vạn trượng thì kiểu gì cũng chết chắc rồi.
Nhưng bây giờ thấy Thần Soái còn sống quay về, họ thầm cảm thấy rất vui.
Tín ngưỡng của họ vẫn còn đó. Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu.
Các chiến sĩ vừa quỳ xuống như vậy, Diệp Huyền
Tần mới phát hiện ra người được bảo vệ trong vòng tròn lại chính là chiến thần Côn Luân.
Sau khi được Diệp Huyền Tần cứu khỏi dòng họ quý tộc Chung Thị, chiến thần Côn Luân vẫn luôn hôn mê, tình trạng lúc nào cũng nguy kịch.
Diệp Huyền Tần thu xếp cho ông ta an dưỡng ở khu cấm Lương Yên, hằng ngày có thể hấp thụ đượclinh khí
Bây giờ ông ta chẳng những sống lại, mà còn lên cấp Phong Vương
Thật đáng mừng.
Với cả, nhìn kình khí của chiến thần Côn Luân bây giờ có vẻ còn mạnh hơn cả những cường giả cấp Vương Cảnh bình thường.
Diệp Huyền Tần có cảm giác như người này vừa bước vào Vương Cảnh, đã liền đạt trình độ cao nhất của cao thủ Phong Vương rồi
Chiến thần Côn Luân ngủ say mấy năm trời, vừa tinh đã thấy rất nhiều điều đáng để cảm thán
Ông ta cũng quỳ gối trước mặt Diệp Huyền Tần “Chiến thần Còn Luân cảm ơn vì ơn cứu mạng của Thần Scai.
Mặc dù ông ta đã hôn mê một thời gian dài, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những gì đang diễn ra bên ngoài, cũng biết chuyện Diệp Huyền Tần đã cứu mạng mình,
Nếu tính toán về vai về thì Diệp Huyền Tần còn phải gọi ông ta một câu bố vợ. Nhưng thôi, ơn cứu mạng thì vẫn phải cảm ơn trước đã không tính toán chuyện vai về làm gì
Diệp Huyền Tầm vội vàng đỡ chiến thần Còn Luân lên: "Khách sao rồi
Chiến thần Còn Luân nói: "Nghe nói bên ngoài có người già mạo tôi, đi lừa gạt khắp nơi, làm xằng làm bày. Tôi xin phép xung phong đi giết giặc, thay trời hành đạoDiệp Huyền Tần: “Chuyện này không vội. Bây giờ hãy nói cho tôi nghe xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Một trăm nghìn người của đội quân Độc Tự Lang Quân đâu hết rồi?”
Anh vừa hỏi dứt câu, mọi người ở đây đều yên lặng.
Mười vị tướng sĩ của Độc Tự Lang Quân vội vàng quỳ xuống, lộ rõ vẻ áy náy. “Chúng tôi có tội vì đã không thể bảo vệ được một trăm nghìn đồng đội khác, mong Thần Soái trách phạt”
Diệp Huyền Tần thấy tim mình nhói lên như bị kim châm.
Chuyện anh lo lắng nhất, cuối cùng vẫn xảy ra. Anh điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói: “Kể hết lại từng chuyện cho tôi nghe đi.”
Đối phương nói: “Chiến thần Côn Luân giả đã hợp nhất một trăm nghìn người tinh anh còn sót lại của bốn gia tộc lánh đời thành một đại quân, sau đó đến khu cấm ở Lương Yên, cướp lấy mỏ linh thạch.” “Đoàn quân của chúng ta và Độc Lang đã thề là phải bảo vệ mỏ linh thạch bằng cả tính mạng mình nên đã đánh một trận sống mái với đối phương. “Cuối cùng, Đọc Tự Lang Quân chúng ta đã không đánh lại nổi đối phương, trừ mười chúng tôi thì tất cả đều bỏ mình lại ở Lương Yên rồi. Khu cấm Lương Yên thất thủ, mỏ linh thạch bị cướp mất rồi.” “Chúng tôi hộ tống chiến thần Côn Luân chạy ra ngoài an toàn, trợ giúp ông ấy lên cấp Phong Vương,đang chuẩn bị quay lại, tập kích rồi giết chết kẻ địch”
Mười mấy người tướng sĩ may mắn sống sót nhao nhao quỳ xuống. "Chúng tôi đã không bảo vệ được linh thạch, nguyện nhận hình phạt của Thần Soái.”
Diệp Huyền Tần bình tĩnh nói: “Đứng lên đi, chuyện này không trách được mọi người.”
Đội quân mười nghìn người của bốn gia tộc lớn kia toàn là những binh lính tinh nhuệ, các vị tướng tài giỏi, là những người được bồi dưỡng bởi bốn gia tộc gần trăm năm rồi.
Trong đó có rất nhiều người là cấp Chiến Thần.
Mà Độc Tự Lang Quân chỉ là một đội quân rất bình thường, tất nhiên không thể đánh lại được những người kia rồi.
Diệp Huyền Tần: “Độc Tự Lang Quân, chiến thần Côn Luân nghe lệnh!” “Nghe lệnh!"
Mọi người quỳ xuống nghe lệnh.
Diệp Huyền Tần: “Đi xông vào khu cấm với tôi, giành lại mỏ linh thạch!”
Nhận lệnh!
Mọi người lập tức trở nên hào hứng hơn hẳn.
Chiến thần Côn Luân lại lo lắng hỏi: "Thần Soái, nghe nói là cậu tự bạo căn cơ, bị hủy hết tu vi... Hay là cậu đứng ra phía sau chỉ huy, để chúng tôi đi tập kích rồi giết quân địch cũng được.
Diệp Huyền Tần nở nụ cười thần bí, sau đó cả

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.