Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1767: Không nể mặt?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta thậm chí đã từng coi trọng một người phụ nữ đã có gia đình, ngay đêm đó anh ta liền đột nhập vào nhà của người kia cưỡng bức cô ta.
Chồng cô ta run rẩy đứng một bên, không dám chống cự
Người đàn ông này lại dám ngăn anh ta bắt tay với Từ Lam Khiết, Đỗ Văn Xương quyết tâm phải giết chết người này.
Đỗ Văn Xương thu tay lại, không bắt tay Diệp Huyền Tần.
Không khí nhất thời trở nên lúng túng và khẩn trương.
Ninh Vân Huyên tiếp tục nói: "Anh Xương, em và Lam Khiết muốn ngồi cầu nguyện ở hàng ghế VIP nhưng tên bảo vệ này lại không cho bọn em ngồi xuống." "Em đã nói rõ ràng em là bạn gái của anh nhưng anh ta vẫn không nể mặt anh."
Đỗ Văn Xương trút tất cả sự tức giận của mình đối với Diệp Huyền Tần lên người nhân viên bảo vệ kia.Anh ta không hề do dự tát cho người kia một bạt tại: "Thằng phế vật có mắt không tròng!" "Cô gái xinh đẹp như vậy ngồi xuống cầu nguyện thì quá vinh hạnh." "Mày lại dám ngăn cản!" "Cút ngay cho ông, từ nay về sau đừng để tạo nhìn thấy mày ở thành phố Đông Sa, nếu không tao sẽ cho mày biến mất khỏi thế giới này luôn đấy."
Vâng, Vâng!
Bảo vệ khiếp sợ, vội vàng gật đầu đáp vắng rồi mau mau chóng chóng chạy đi mất.
Đỗ Văn Xương điều chỉnh lại trạng thái rồi nhìn Từ Lam Khiết nở nụ cười dịu dàng: "Cô Từ, rất hoan nghênh cô đến thăm Đông Sa. "Cô muốn ngồi ở ghế VIP cầu nguyện sao? Không thành vấn đề, bây giờ tôi sẽ sắp xếp cho cô ngồi ngay ở hàng ghế trước.”
Từ Lam Khiết vội cảm ơn: "Cám ơn. Đỗ Văn Xương: "Chuyện nhỏ thôi mà, chúng ta đi."
Được.
Từ Lam Khiết mang theo Diệp Huyền Tần và Diệp Niệm Quân theo sau Đỗ Văn Xương đi về phía hàng ghế đầu.
Mặt Ninh Vân Huyên toàn vẻ khoe khoang: "Lam khiết, thế nào." "Tôi đã nói là sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho cô thì nhất định sẽ sắp xếp, không nói sai có đúng không."
Từ Lam Khiết lễ phép đáp lại: "Cám ơn."Đi đến hàng ghế đầu Đỗ Văn Xương mới phát hiện ra Diệp Huyền Tần cũng đang đi theo mình, vẻ mặt đột nhiên không vui. "Cô Từ, chuyện là thế này." "Những người có thể ngồi đây đều là quan chức cấp cao và người sang quý, tôi không thể trêu chọc noi.” "Cái ghế mà tôi nhường là chỗ của bố tôi, chỉ có một cái." "Cho nên cô chỉ có thể ngồi một mình. Về phần chồng và con gái cô thì..tôi xin lỗi." Từ Lam Khiết khó xử nói: "Là vậy à." "Vậy thì, cảm ơn anh Đỗ vì sự tiếp đãi nhiệt tình của anh." 11 "Thôi thì vợ chồng tôi cứ chen chúc đứng cùng mọi người là được, không làm phiền anh Đỗ nữa."
Nói xong Từ Lam Khiết kéo tay Diệp Huyền Trân chuẩn bị rời đi. Cô đã sớm không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa, khó lắm mới tìm được cái cớ sao lại không rời đi luôn chứ.
Đỗ Văn Xương không nỡ bỏ miếng mồi đã đến miệng còn vụt mất. Anh ta vội vàng nói: "Cô Từ xin dừng bước." "Nếu không như vậy đi, để tôi yêu cầu bảo vệ kế thêm hai ghế đẩu bên ngoài hàng ghế VIP, để chồng và con gái cô ngồi ở đó. "Như vậy so với chen chúc trong đám đông tốt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.