Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1781: Vận Quốc xuất hiện




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Người Âm Ti lại lần nữa dập đầu: “Thần soái, tôi biết gì đều đã nói hết cho anh, không giấu giếm nửa lời, mong anh có thể tha cho tôi một con đường sống.”
Diệp Huyền Tần: “Cậu gia nhập Âm Ti, trộm Vận Quốc của Đại Hạ, tôi đương nhiên phải tiêu diệt cửu tộc” “Nhưng nể tình cậu thẳng thắn, cho tôi biết tôi biết tin tức quan trọng, tôi sẽ chỉ lấy của cậu một mạng!”
Không chờ đối phương lấy lại tinh thân, Diệp Huyền Tần liền phóng thích một đạo kình khí, thẳng đường xỏ xuyên qua bóng người Âm Ti.
Bóng người Âm Ti từ từ tiêu tán, mà thân thể cũng hư thối theo tốc độ mà người thường có thể nhìn thấy được.
Người Âm Ti này hẳn là chết đã lâu, chỉ là vẫn luôn bị một bóng đen ký sinh nên mới có thể đi lại và cử động như một người bình thường được.
Diệp Huyền Tần lại vòng trở về, chiến thần Côn Luân còn đang chậm chạp thổi bóng bay, ông đã thổi gần 200 quả, vẻ mặt đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.Có đánh chết ông cũng không thể nào tưởng tượng được, có một ngày ông đường đường là chiến thần Côn Luân mà lại phải ở trên đường thổi bóng bay. chiến thần Côn Luân nhìn về phía Diệp Huyền Tần, tựa như dò hỏi. Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ở đáy hồ Long Vương.”
Chiến thần Côn Luân lập tức hiểu được ý tứ của Diệp Huyền Tần.
Không còn gì nghi ngờ, đám người Thiên Ma Vương Diệp Vô Đạo đang ẩn núp dưới đáy hồ Long Vương.
Từ Lam Khiết mơ hồ nghe thấy hỏi: “Cái gì mà đáy hồ Long Vương cơ?”
Diệp Huyền Tần vuốt ve mái tóc dài của Từ Lam hiết: “Lam Khiết, chờ lát nữa em liền theo đám đông về khách sạn trước, anh đã sắp xếp tốt người âm thầm bảo vệ em.” “Anh ở lại đây còn có chút chuyện cần xử lý. Sắc mặt Từ Lam Khiết nghiêm trọng hẳn lên, liên tục gật đầu: "Vâng, em biết rồi.”
Diệp Huyền Tần nói với chiến thần Côn Luận: “Bảo cho những người khác.
Được.
Chiến thần Côn Luân vội vàng rời đi.
Từ Lam Khiết trợn mắt há hốc mồm: "Huyền Tần, vừa rồi sẽ không phải là cha em thật chứ, là Chiến thần Côn Luân thật.”
Diệp Huyền Tân khẽ cười, không trả lời cô, xemnhư thừa nhận.
Từ Lam Khiết: “Vậy người bán hồ lô ngào đường kia cũng là người của anh?” "Anh sớm đã ở đây bố trí tốt kế hoạch?”
Vẻ mặt Diệp Huyền Tần áy náy xin lỗi: “Xin lỗi Lam Khiết, không thể chơi cùng em và Tiểu Quân rồi.” “Chuyện này liên quan tới vận mệnh Đại Hạ, anh nhất định phải giải quyết chuyện này.”
Từ Lam Khiết nói: “Huyền Tần, anh không cần giải thích với em, em và Tiểu Quân đều hiểu ý anh.” “Anh cứ đi làm việc của mình đi, không cần phải để ý tới chúng ta đâu.”
Diệp Huyền Tần gật đầu.
Lúc này trong đám đông bỗng nhiên có một tiếng hồ lớn: “Mau nhìn đi, thật là một cảnh tuyệt đẹp!”
Oa oa oa!
Nháy mắt, vô số ánh nhìn đều hướng tới hồ Long Vương, tiếng cảm thán, kinh ngạc truyền tới hết lần này tới lần khác.
Ở trên hồ Long Vương, ánh sáng cùng bóng tối quyện vào nhau hiện lên một bức tranh duyên dáng, ngoạn mục.
Đám người nhất thời đều chìm đắm trong đó.
Tuy nhiên, Diệp Huyền Tần chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra, đây không phải là ảo ảnh.
Đây là Vận Quốc thứ hai tự lại tạo thành, là một thực thể đang tồn tại.
Bởi vì ảo ảnh chỉ là một hiện tượng khúc xạ ánhsáng tự nhiên, thể hiện một cảnh trong thế giới thực. Những bức tranh được hình thành trên hồ Long Vương rõ ràng là cảnh thời hoàng kim của thời kỳ cổ đại.
Trong đó các tòa nhà và công trình kiến trúc đều là kiểu cổ xưa, trang phục cử chỉ của các nhân vật đều là thời kỳ trước, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của vị hoàng đế và thái hậu.
Vận Quốc thứ hai này đã được ấp ủ từ thời hoàng kim đó, cũng đủ để hình dung nó thực sự mạnh tới mức nào.
Đỗ Văn Xương hét lớn: “Đây là Vận Quốc thứ hai hiện thân, con dân khắp nơi tức tốc thăm viếng.
Cả đám người đồng loạt nhất trí quỳ xuống, ý đồ ít nhiều tắm gội một ít Vận Quốc.
Nhưng mà, Diệp Huyền Tần và Chiến Thần Côn Luân đứng trong đám người vẫn không quỳ lạy, ánh mắt gắt gao nhìn về mặt hồ Long Vương.
Đám người Diệp Hiến Tần Thiên Ma Vương có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, bọn họ nhất định phải đề phòng cảnh giác.
Đỗ Văn Xương phát hiện Diệp Huyền Tần đứng trong đam người đang quỳ, khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Anh ta biết, chờ lát nữa mấy người từ đáy hồ hiện lên sẽ mạnh mẽ cỡ nào.
Anh ta muốn nhân cơ hội này, mượn tay đám người dưới đáy hồ tiêu diệt Diệp Huyền Tần.
Lúc này, Diệp Huyền Tần rõ ràng nhìn thấy dưới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.