Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1794: Có gian trả trong đó




Sau khi suy nghĩ, Diệp Huyền Tần bèn gật đầu: “Được.” Đối phương không để Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân tự mình bước đến mà lại yêu cầu Diệp Huyền Tần qua đẩy dẫn họ đi,
Trong này rất có khả năng là trò mèo nhắm vào Diệp Huyền Tần.
Vì vậy, Độc Lang chủ động xung phong, tự mình đến đón Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân, để xem có thực sự có gian trả gì ở đây không.
Trong đám người này, người mạnh nhất là Diệp Huyền
Tân. Nếu Diệp Huyền Tần mắc bẫy, thì tất cả bọn họ đều sẽ gặp hoạ.
Nhưng nếu Độc Lang bị phục kích, thì Diệp Huyền Tần chắc chắn sẽ có thể cứu họ.
Tuy nhiên, khi Độc Lang mới đi được một bước, thì bị đối phương quát lại: “Hãy dừng bước. “Tôi đã nói rồi, muốn Diệp Huyền Tần mang họ rời đi.” “Nếu là người khác bước lên, thì lão phu chỉ đành ra tay độc ác phá huỷ thứ tốt đẹp vậy
Trong lòng của mọi người liền hồi hộp: Thật sự có gian trả trong đó.
Diệp Huyền Tần hít thở sâu, vỗ nhẹ vào vai của Độc Lang: "Cậu ở lại đi.”
Độc Lang: “Nhưng mà...
Diệp Huyền Tần: “Đây là mệnh lệnh”
Độc Lang không còn cách nào khác, chỉ đành thở dài đồng ý.
Diệp Huyền Tần từng bước một đi về phía Từ Lam khiết và Diệp Niệm Quân,
Độc Lang và những người khác đều căng thẳng, nghiến răng, đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
May mắn thay, Diệp Huyền Tần đã suôn sẻ tiến lại gần Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân, mà không gặp bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào cả.
Diệp Huyền Tần đưa tay ra nằm lấy Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân: “Lam Khiết, Tiểu Quân Quân, chúng ta đi thôi.”
Cả hai người đều không có chút phản ứng.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên xảy ra chuyện bất thường.
Một luồng hào quang muốn trượng đột nhiên chiếu ra từ bức tượng Phật, bao trùm lấy cả ba người Diệp Huyền Tân.
Trong một khoảnh khắc, Diệp Huyền Tần đột nhiên cảm thấy đầu óc ầm vang, đầu óc trống rỗng, đầu óc nặng nề chân loạng choạng muốn ngã.
Luồng hào quang muôn trượng đó, như thể đang cắt đứt lực tinh thần của anh vậy, khiến cho anh không thể nào tập trung tinh thần được.
Ông Sở bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên: “Chết tiệt, mọi người mau nhìn xem, cái bóng của Thần Soái đang mờ dần. “Luồng hào quang muốn trượng này, như thể đang cắt xén cái bóng của Thần Soái!”
Cái gì!
Lời nói không doạ chết người không chịu bỏ cuộc mà
Cắt xén cái bóng
Như mọi người đã biết, Diệp Hiến Tần là cái bóng được tách ra khỏi Diệp Huyền Tần.
Chẳng lẽ, Diệp Hiến Tần chính là do người này làm ra! Bây giờ, đối phương lại muốn cắt xén cái bóng của
Diệp Huyền Tần, đây là muốn tạo ra một “Diệp Hiến Tần khác!
Độc Lang và những người khác không hề suy nghĩ nhiều, không chút do dự mà xông lên trước.
Tuy nhiên, Diệp Huyền Tần nghiến răng la lên: “Dừng tay lại, đây là mệnh lệnh!” “Đây là thuật Đại Phân Hồn của Phật giáo, nếu các người đi vào, chắc chắn sẽ hồn bay phách lạc ngay tại chỗ!” “Đợi ở bên ngoài, tôi không sao...
Thuật Đại Phân Hồng
Mọi người trong lòng đều run lên.
Thuật Đại Phân Hồn, chính là bí thuật bất truyền của Phật giáo.
Bí thuật này, có thể cắt xén ba hồn sáu phách của con người.
Người trúng phải bí thuật này, nhẹ thì trở nên ngốc nghếch khờ khạo, nặng thì sẽ mất mạng, hồn bay phách lạc.
Tuy nhiên, bí thuật này trái với tôn chỉ “lòng từ bi” của
Phật giáo nên đã bị bãi bỏ từ lâu,
Không ngờ rằng, ngày nay lại có tín đồ Phật giáo học được bí thuật này.
Lực tinh thần của Diệp Huyền Tần bị áp chế bởi luồng hào quang muốn trượng, tinh thần ngay lập tức suy giảm kiệt quệ, cự kỳ sa sút,
Thậm chí dần dần rơi vào trạng thái hôn mê bị choáng Tà thuật này quá mạnh quá tà ác, đến đường đường là Thần Soái cũng không có cách để đối phó lại.
Độc Lang và những người khác lo lắng nhảy dựng lên: “Làm sao đây, chúng ta nên làm như thế nào đây?” “Chết tiệt, mẹ kiếp, có bản lĩnh thì xuất hiện đánh một trận với bố mày, núp ở đằng sau làm kẻ nhát gan thì xem là tài cán gì chứ!”
Tuy nhiên, không ai trả lời lại họ.
Ông Sở bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên: “Mau nhìn xem, cái bóng của Thần Soái bị tách ra làm hai.
Mọi người ngay lập tức nhìn sang,
Quả nhiên, cái bóng của Thần Soại đã bị tách ra làm hai, trong đó có một cái bóng, đang theo luồng ánh sáng bay lên về phía bức tượng Phật. Sắc mặt của Diệp Huyền Tần, ngay lập tức trở nên trắng bệch đi rất nhiều.
Mọi người đều không thể làm được gì cả, chỉ có thể gọi lấy Diệp Huyền Tần. “Anh, anh mau tỉnh lại đi, tuyệt đối đừng để người khác tách một cái bóng đi nữa!” “Thiếu chủ, Đại Hạ cần anh, anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được. “Thần Soái, chủ mẫu và tiểu chủ đều cần sự bảo vệ của anh, nếu như anh xảy ra chuyện thì họ làm như thế nào đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.