Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1795: Thần long xuất hiện trở lại




**********
Chương 1795: Thần long xuất hiện trở lại
Grào!
Ngay vào thời khắc quan trọng, một tiếng rỗng kêu đinh tai nhức óc bỗng vang khắp không trung
Trong vòng bán kính trăm dặm, đều có thể nghe thấy tiếng rồng gầm gừ, giống như sấm sét vậy!
Trong giây tiếp theo, Thần long Vận Quốc từ lồng ngực của Diệp Huyền Tần bắn ra.
Ánh sáng phát ra từ bức tượng Phật đã phai màu khi ở trước mặt Thần long Vận Quốc.
Độc Lang và những người khác mừng rỡ trong lòng. Thần long Vận Quốc được đánh thức một lần nữa, tự phát bảo vệ lấy Diệp Huyền Tần.
Thần long Vận Quốc há to miệng, một phát cắn đứt ánh sáng.
Ánh sáng lập tức biết mất, và hai cái bóng của Diệp Huyền Tần được hợp lại thành một.
Thần thức của Diệp Huyền Tần lập tức trở lại tỉnh táo.
Người ở phía sau bức tượng Phật cực kỳ hoảng sợ. “Chuyện này... chuyện này làm sao có thể “Thần thức của Diệp Huyền Tần rõ ràng bị áp chế tại sao còn có thể phát động đòn tấn công mạnh như vậy.”
Anh ta không biết rằng, Thần long trong lòng ngực của Diệp Huyền Tần có ý thức tự chủ, có thể tự động phát động tấn công.
Diệp Huyền Tần cười gắn: “Trên thế giới này, đối với tôi mà nói, không có chuyện gì là không thể cả!”
Tấn công!
Diệp Huyền Tần sử dụng ý thức để điều khiển Thần long, tấn công mạnh vào bức tượng Phật.
Đoàng!
Chiêu thức thần rồng vẫy đuôi của Thần long Vận Quốc liền đập tan bức tượng Phật ra thành nhiều mảnh. Trong bức tượng Phật, có một thứ lấp lánh ánh sáng vàng, cũng bị nổ tung.
Khi quan sát kỹ hơn, đó là một chiếc hộp tử đàn có kích thước bằng một nắm tay.
Phía sau bức tượng Phật, là Đỗ Văn Xương và một người đàn ông đeo mặt nạ đồng.
Nếu đoán không lầm thì người đàn ông đeo mặt nạ đồng chính là hung thủ thực sự ở phía sau.
Người đàn ông đeo mặt nạ đồng nhảy lên, định cướp lấy chiếc hộp tử đàn.
Nhưng tốc độ của Diệp Huyền Tần càng nhanh hơn, giải phóng ra một luồng sức mạnh, bao trùm lấy chiếc hộp tử đàn rồi thu về. Người đàn ông đeo mặt nạ đồng không cướp được.
Anh ta nghiến răng, nắm lấy Đỗ Văn Xương, quay người bỏ chạy. Độc Lang và những người khác theo bản năng muốn đuổi theo.
Nhưng bị Diệp Huyền Tần ngăn lại: “Không cần phải đuổi theo.
Hả? Tại sao chứ?
Độc Lang và những người khác đều không hiểu hành động của Diệp Huyền Tần.
Tên cầm đầu ở ngay trước mắt nhưng lại để mặc đối phương bỏ đi, đây là đạo lý gì vậy.
Diệp Huyền Tần nói: “Yên tâm đi, họ sẽ còn quay lại thôi.”
Tại sao?
Mọi người vẫn không hiểu
Diệp Huyền Tần chiếc hộp tử đàn cho mọi người xem: “Thứ này là vật quý báu của Phật giáo, họ sẽ không cam lòng để thứ này rơi vào tay chúng ta đâu” “Người đeo mặt nạ đồng tự biết bản thân anh ta không phải là đối thủ của chúng ta, sẽ kêu người ở phía sau anh ta cùng nhau đoạt lấy “Lần này, tôi nhất định sẽ tiêu diệt cả bọn của đối phương.
Họ vội vàng bước lên, tò mò nhìn lấy chiếc hộp tử đàn: “Vật quý báu của Phật giáo? Vậy chắc chắn là vật tốt rồi.” “Thần Soái, có thể mở nắp ra để chúng tôi mở mang tầm mắt không”
Diệp Huyền Tần mỉm cười: “Sao lại không chứ
Anh mở nắp ra,
Trong hộp ngay lập tức giải phóng ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt.
Sau khi đã thích ứng với ánh sáng này, mọi người mới nhìn chăm chăm quan sát cẩn thận. “Thứ này giống như một miếng ngọc nhỏ, chất lượng khá tốt đấy.” “Chỉ là một miếng ngọc cao cấp mà thôi, còn việc được xem là vật quý báu của Phật giáo thì?” “Đợi đã, đây không phải là ngọc. Các anh có biết muốn thi triển thuật Đại Phân Hồn, cần phải có vật dương gì để hỗ trợ không?” “Đúng rồi, là xá lợi! Chỉ có dưới sự hỗ trợ của xá lợi, mới có thể thi triển được thuật Đại Phân Hồn “Đây chính là xá lợi! Là vật tối cao và linh thiêng của Phật giáo, cả một cái Phật giáo cũng không có nhiều vật quý báu. “Chết tiệt, giàu to rồi ha ha. Nghe nói thứ này được hoá thành bởi thân xác của Thích Ca Mâu Ni, nếu như đem đi nấu canh, thì sau này khi ra ngoài tôi sẽ lấp lánh Phật quang không?”
Diệp Huyền Tần chậm rãi cất xá lợi đi: “Tiếp theo, đến sở quản lý thành phố. “Tôi thực sự nghi ngờ, người đeo mặt nạ đồng vừa rồi, cũng chính là hung thủ đứng ở phía sau, là sở trưởng của sở quản lý thành phố, bố của Đỗ Văn Xương “Bằng không, đối phương cũng không cần thiết phải dốc toàn lực để cứu Đỗ Văn Xương
Được!
Lúc này, Từ Lam Khiết cũng đã tỉnh lại.
Cô bối rối nhìn xung quanh, dè dặt nói: “Ợ? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Tại sao em đột nhiên lại ngủ mất
Diệp Niệm Quân cũng nói: "Bố ơi, Tiểu Quân Quân sợ. “Vừa rồi con nhìn thấy một bộ xương khô muốn cướp đi cái bóng của Tiểu Quân Quân... Hu hu, bố bế con

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.