Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1796: Cảm nhận của Diệp Niệm Quân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Niệm Quân rất dễ cảm nhận được thể chất.
Vừa mới bị Phật quang bao phủ, cậu bé có thể cảm giác rõ ràng hiệu quả của xá lợi này, từ đó nhìn thấy bóng dáng của chủ nhân xá lợi.
Diệp Huyền Tần đau lòng ôm lấy Diệp Niệm Quân: “Tiểu Quân Quân đừng sợ. “Vừa rồi chỉ là Tiểu Quân Quân nằm mơ thấy ác mộng. Bố đang ở đây, đừng sợ. “Vâng.
Diệp Niệm Quân cứ tưởng là thật, dựa vào trong lòng Diệp Huyền Tần.
Từ Lam Khiết nhìn chung quanh một trận hỗn độn, lại không tin lời của Diệp Huyền Tần.
Cô lo lắng: “Huyền Tần, có phải đã ổn rồi đúng không.”
Diệp Huyền Tần mỉm cười: “Không sao đầu. Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em và con cả. Từ Lam Khiết vẻ mặt áy náy: “Haiz, em và Tiểu Quân Quân chỉ làm cho các anh thêm rắc rối mà thôi.” “Huyền Tần, hay là anh đưa em và con về nhà đi."
Diệp Huyền Tần nói: “Đừng gấp. Chờ anh giải quyết xong hai ngày này, thì sẽ an ổn ở cùng em với Tiểu Quân Quân.
Ninh Vân Huyên bỗng nhiên vọt tới bên cạnh Từ Lam Khiết, nắm lấy tay cô, khổ sở cầu xin: “Lam Khiết, xin lỗi, xin lỗi.” “Tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đã mạo phạm cô, tôi... Đáng chết mà!” “Thật không ngờ rằng, cô bây giờ lại đáng để làm vợ của thần soái” “Cầu xin cô hãy tha cho tôi, tôi thật sự không phải cố ý.
Vừa nói, cô ta còn vừa điên cuồng tát mình.
Từ Lam Khiết nhíu mày.
Ninh Vân Huyên vừa xin lỗi, Từ Lam Khiết liền ý thức được, lại chắc chắn là Ninh Vân Huyện đã thêm mắm dặm muối gì vào.
Cô chua xót một lúc, thở dài nói: “Ninh Vân Huyền, thật không ngờ tới, chỉ mới có mấy năm không gặp, cô vậy mà lại... Độc ác tàn nhẫn như vậy, thậm chí còn có vài lần muốn lấy cả mạng tôi. “Sau này tình nghĩa chị em của chúng ta coi như chấm dứt, không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Đừng, đừng mà.
Ninh Vân Huyền tiếp tục khổ sở cầu xin, thậm chí quỳ xuống trước mặt Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, tôi thật sự biết sai rồi.” “Nể mặt tình láng giềng nhiều năm của chúng ta, cô lại cho tôi thêm một cơ hội đi mà” “Cho dù cho tôi làm trâu làm ngựa cho cô, tôi cũng chấp nhận”
Hiện tại Từ Lam Khiết chính là vợ của thần soái, cho cô ta làm người đi theo hầu, cũng đủ để ta có thể tiến vào xã hội thượng lưu.
Nhưng mà, lần này cho dù Từ Lam Khiết có đồng ý, Diệp Huyền Tần cũng sẽ không đồng ý.
Diệp Huyền Tần kéo tay Từ Lam Khiết, nói: “Lam Khiết, chúng ta đi thôi.
Um...
Từ Lam Khiết hơi do dự.
Cuối cùng cô nhìn thoáng qua Diệp Niệm Quân, vẫn cắn răng, đồng ý.
Nếu Ninh Vân Huyên chỉ làm mình bị thương, mình có thể không so đo với cô ta.
Điều sai của cô ta chính là không nên làm hại đến Diệp Niệm Quân!
Diệp Huyền Tần nháy mắt cho Độc Lang, sau đó kéo tay Từ Lam Khiết rời đi.
Độc Lang hiểu ý tứ của Diệp Huyền Tần: muốn anh ta giết chết Ninh Vân Huyền.
Bây giờ Từ Lam Khiết chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Ninh Vân Huyền, nhìn Từ Lam Khiết rời đi, cô ta phảng phất cảm thấy sinh mệnh của mình đang tuột mất.
Cô ta đau đớn khóc lóc cầu xin sự giúp đỡ của Từ Lam Khiết, thế nhưng mà, Từ Lam Khiết cũng không quay đầu lại.
Ninh Vân Huyền muốn đuổi theo.
Nhưng mà Độc Lang lúc này đã rút bảo kiếm ra, giơ lên cổ của Ninh Vân Huyền.
Cảm giác lạnh lẽo khắc nghiệt trên cổ khiến Ninh Vân Huyền theo bản năng dừng bước.
Cô ta quỳ trên mặt đất, rơi nước mắt khóc lóc cầu xin: “Cầu xin anh, cầu xin anh hãy tha cho tôi một con đường sống. “Tôi... Tôi nguyện làm nô lệ của các người, các người bảo tôi làm cái gì cũng được, cầu xin các người... “Tôi còn chưa muốn chết mà. ”
Độc Lang lạnh lùng nói: “Ninh Vân Huyện nghe lệnh!" “Cô đã mấy lần muốn làm hại tính mạng của cả nhà của thần soái, bất kính đối với thần soái, theo luật là Tru Cửu tộc!” “Nhưng niệm tình cô và chủ mẫu có quen biết đã lâu, sẽ tha cho cô tôi cửu tộc, chỉ lấy mạng một mình cô. “Cô có sẵn sàng chấp nhận hình thức trừng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.