Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1803:




Nhưng Diệp Huyền Tần lại gọi bốn người họ lại: “Bốn người các anh có tính toán gì không.”
“Muốn tiếp tục cống hiến sức lực cho tôi hay là cưới vợ sinh con, sống cuộc đời bình lặng!”
Bốn anh em Lưu Nguyên Phong nói bằng giọng kiên quyết: “Chúng tôi sẵn sàng tiếp tục làm gián điệp, cống hiến sức lực vì Thần soái.” Diệp Huyền Tần nở nụ cười: “Tốt lắm!”
“Nhưng thân phận gián điệp của các anh đã bại lộ, không thích hợp tiếp tục làm gián điệp nữa.”
“Từ bây giờ bốn người sẽ quy về trực thuộc quyền quản lý của Bắc Cương. Chờ xử lý xong chuyện ở đây thì đi theo ba trăm gián điệp quay về Bắc Cương ra trận giết địch!”
Bốn người Lưu Nguyễn Phong xúc động không thôi: “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Cho tới nay việc được nhập vào biên chế của Bắc Cương đều là giấc mộng lớn nhất của bọn họ. Giờ đây rốt cục giấc mộng đã trở thành sự thật,bọn họ há có thể không hưng phấn.
Diệp Huyền Tần: “Truyền lệnh xuống, yêu cầu các gián điệp điều tra toàn diện nhà của Đỗ Phổ, không bỏ qua một ngóc ngách nào.”
“Bất cứ vật hoặc người khả nghi nào đều phải trình lên.” Vâng! Đám người chiến thần Côn Luân cũng tự mình đi điều tra nhà Đỗ Phổ. Diệp Huyền Tần liền dẫn theo Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân đến sân chơi ở sân sau.
Khu vui chơi của nhà Đỗ Phổ rất lớn, được trang bị đầy đủ, có thể so sánh với một công viên giải trí thu nhỏ.
Diệp Niệm Quân chơi cực kỳ vui vẻ.
Diệp Huyền Tần ngoài mặt cười dịu dàng, nhưng trong lòng lại có chút bất an.
Không biết liệu động thái này có thu hút được Đỗ Phổ không. Sở trưởng sở quản lý thành phố này là một Phật tử, nhưng ông ta lại thông đồng với Âm Ti, không biết đó là hành động cá nhân của riêng ông ta hay do toàn bộ Phật giáo xui khiến.
Nếu là về sau thì chỉ sợ là rất phiền toái.
Phật giáo đã gây dựng căn cơ ngàn năm ở Đại Hạ, có rất nhiều tín đồ, kẻ mạnh nhiều như mây. Người ta đồn rằng vẫn còn nhiều lão cường giả hàng trăm năm tuổi đang ẩn cư sinh sống trong núi.Nếu Đỗ Phổ thực sự lôi kéo được sức mạnh của Phật giáo thì hôm nay nơi này sẽ không thể tránh được một trận chém giết.
Nửa giờ sau Độc Lang chạy qua chỗ anh.
Nhìn đến gia đình Thần soái đang có khoảng gian vui vẻ như vậy thì anh ta do dự muốn nói lại thôi. thời Việc có lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng việc tiểu chủ Bắc Cương của họ vui vẻ.
Anh ta yên lặng rời đi.
Dù Diệp Huyền Tần đã nhìn thấy Độc Lang đi vào nhưng thấy Diệp Niệm Quân mặt mày vui vẻ, hạnh phúc dào dạt, nên anh cũng không yêu cầu anh ta đến bẩm báo.
Anh không đành lòng quấy rầy niềm vui của Tiểu Quân Quân.
Cảnh tượng này cũng được Từ Lam Khiết thu hết vào mắt.
Từ Lam Khiết nói: “Huyền Tần, anh cứ đi làm việc của mình đi.”
“Chắc hẳn Độc Lang có chuyện quan trọng cần bẩm báo với anh.” Diệp Huyền Tần mỉm cười lắc đầu: “Không cần, anh có thể sắp xếp được.”
“Khó có khi Tiểu Quân Quân vui vẻ như vậy, hôm nay anh phải chơi cùng con bé thật lâu.” Từ Lam Khiết dở khóc dở cười: “Được rồi, anh cũng đừng cố chống đỡ làm gì, mau đi làm việc của anh đi.””Em biết giờ tâm tư anh đều đặt trên người Độc Lang rồi.”
“Anh phải bảo vệ được quốc gia trước tiên thì mới có thể bảo vệ gia đình nhỏ này chứ. Không thể chỉ vì hai mẹ con em mà làm chậm trễ chuyện quốc gia đại sự được.” Diệp Huyền Tần suy nghĩ một chút rồi bất đắc dĩ nói: “Vậy thì được rồi.” Anh vỗ vai Diệp Niệm Quân: “Tiểu Quân Quân, bố có việc phải đi trước, chờ lát nữa bố lại về chơi với con nha.”
“Ngoan, nghe lời.” Diệp Niệm Quân ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, bố đi làm việc đi.”
“Đúng rồi bố ơi, tối nay chúng ta ăn KFC được không? Con muốn ăn Hamburger thịt gà.” Được! Diệp Huyền Tần tất nhiên là sẵn sàng đồng ý với Diệp Niệm Quân. Anh thong thả rời đi, nhanh chóng tìm được Độc Lang.
Độc Lang vội hỏi: “Anh, anh cứ chơi cùng Tiểu Quân Quân trước đi.”
“Chuyện em muốn báo cáo với anh cũng không phải là vấn đề gì lớn. Ngày mai anh xử lý hoặc giao cho em xử lý cũng được.”
“Hiếm thấy chị dâu và cô chủ vui vẻ như vậy, anh nên ở cùng bọn họ nhiều hơn.” Diệp Huyền Tân khoát tay: “Vô nghĩa, nói đi, phát hiện ra gì rồi.” Độc Lang cẩn thận lấy từ trong tay ra một chiếc Long bài bằng đồng, đưa cho Diệp Huyền Tân: “Anh, chúng em tìm được một người trong một thủy lao.
ngầm dưới lòng đất.”
“Lục soát ra thứ này từ trên người người đó.” Diệp Huyền Tân liếc nhìn chiếc Long bài bằng đồng, trong lòng chợt hưng phấn. Tìm thấy anh ấy, cuối cùng đã tìm thấy anh ấy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.