Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1804:




“Mau.” Diệp Huyền Tần nói: “Mau đưa người đó lại đây.”
“Quên đi, để tôi trực tiếp đến gặp.
Vâng! Độc Lang vội vàng gật đầu rồi dẫn Diệp Huyền Tần đến thủy lao dưới lòng đất.
Diệp Huyền Tần lòng nóng như lửa đốt, sốt sắng muốn gặp mặt đối phương.
Long bài bằng đồng này là vật tượng trưng cho thân phận của gián điệp trực tiếp.
Gián điệp trực tiếp, cái tên đã nói lên tất cả, chính là gián điệp có thể liên lạc trực tiếp với Diệp Huyền Tân.
Từ xưa đến nay chỉ có mười người gián điệp được lựa chọn làm gián điệp trực tiếp, có được Long bài bằng đồng.
Mấy năm trước Diệp Huyền Tần đã chỉ định một thủ hạ thân cận đến Đông Sa làm gián điệp trực tiếp. Nhưng vài năm trước đối phương bỗng nhiên mất liên lạc, tìm mãi không thấy.Diệp Huyền Tần đã phải thêm rất nhiều gián điệp đến đây để điều tra ra hành tung của người này nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Thậm chí Diệp Huyền Tần đã từng nghi ngờ đối phương đã chết.
Không ngờ rằng anh ấy lại có khả năng vẫn còn sống.
Điều gì đã xảy ra với anh ấy vào năm đó và tại sao lại bị nhốt trong thủy lao.
Độc Lang nhanh chóng dẫn Diệp Huyền Tần đi vào thủy lao tối tăm và khép kín.
Nơi này bẩn thỉu và lộn xộn, thậm chí còn không tốt hơnnhà vệ sinh ở nông thôn được bao nhiêu.
Nếu một người phải sinh tồn trong một môi trường như vậy thì ngay cả khi họ không chết thì có sống cũng sẽ bị phát điên! Thủy lao to như vậy chỉ để giam giữ một người.
Nếu như… người ở đó có thể được gọi là con người. Tay chân của đối phương đã bị chặt đứt, ngay cả mắt, mũi, tại cũng đã bị cắt mất.
Cả khuôn mặt chỉ còn cái miệng là bình thường.
Chắc hẳn là kẻ địch muốn ép hỏi được thông tin từ người này nên mới để lại cái miệng cho anh. Diệp Huyền Tần cẩn thận quan sát, nhất thời tìm đau như bị dao cắt. Đúng vậy, anh ấy đúng là gián điệp trực tiếp của anh, Đỗ Thuần.Diệp Huyền Tần ngàn tính vạn tính lại không bao giờ ngờ được anh ấy lại kéo dài hơi tàn suốt mấy năm nay trong cảnh ngộ như vậy.
Trong lòng anh trào dâng cảm giác áy náy mãnh liệt, chỉ hận chính mình đã tới quá chậm.
Độc Lang mở cánh cửa nhà giam.
Đỗ Thuần nghe thấy tiếng động thì lập tức hét lên một tiếng, tức giận giãy dụa. “Súc sinh, súc sinh, có bản lĩnh thì giết tao đi!”
“Ha ha, mày không dám, mày con mẹ nó không đủ quyết đoán “Thằng như nhược, thằng nhát gan!”
Răng của Đỗ Thuần đều bị bẻ gãy nên anh có muốn tự sát cũng không được Hiện giờ với Đỗ Thuần mà nói thì chết là sự giải thoát tốt nhất.
Độc Lang quát lớn: “Im lặng đi, đừng chửi bậy, chúng tôi tới cứu anh.” Thả cái rắm con mẹ mày ấy! Đỗ Thuần chửi ầm lên: “Hôm nay chúng mày lại diễn vở tuồng gì nữa!”
“Chúng mày có làm gì tao cũng tuyệt đối không khai!”
“Tuyệt đối không khai ” Diệp Huyền Tần hít thở một hơi sâu, nói với Độc Lang: Độc Lang, cậu đi ra ngoài trước đi.” Vâng!Độc Lang gật đầu, xoay người rời đi.
Nghe thấy giọng nói của Diệp Huyền Tần Đỗ Thuần bỗng nhiên giật nẩy mình, hai mắt dời đến nơi phát ra âm thanh theo bản năng.
Dù cho hai mắt của anh đều đã mù nhưng tâm trạng anh bây giờ vẫn rất xúc động.
Giọng nói quá quen thuộc, đây chẳng phải là giọng nói anh vẫn luôn nhớ đến sao? Anh ấy đến đây rồi? Có phải anh ấy đến đây rồi không? Giọng nói Đỗ Thuần run rẩy kịch liệt: “Anh…anh là ai?”
Diệp Huyền Tần đi lên kéo xích sắt trên cổ anh: “Gián điệp Bắc Cương số 010, Đỗ Thuần, vất vả cho anh rồi!”
Phịch! Diệp Huyền Tần vừa mở miệng thì Đỗ Thuần đã không chút do dự quỳ xuống.
Là anh ấy! Thật sự là giọng nói của anh ấy! Chia cách nhiều năm cuối cùng tín ngưỡng trong lòng anh đã đến tìm anh.
Trả giá nhiều năm như vậy không hề lãng phí vô ích! Nhưng tứ chi của anh đã đứt lìa, “quỳ xuống” có nghĩa là toàn thân anh dính chặt xuống đất.
Toàn thân anh co quắp run lên vì phấn khích, giọng nói mang theo tiếng khóc: “Gián điệp Bắc Cương số 010, Đỗ Thuần ra mắt Thần soái!”
Diệp Huyền Tân nâng Đỗ Thuần dậy: “Đứng lên đi.”
“Xin lỗi, tôi đã đến muộn, khiến anh phải chịu sự tra tấn dã man như vậy!”
Đỗ Thuần vội vàng nói: “Không không không, Thần soái không cần tự trách, là thuộc hạ kém cỏi mới bị kẻ địch bắt làm tù binh.” Diệp Huyền Tân: “Không cần nhiều lời, trước hết để tôi cho người chữa thương cho anh.”
“Không, không, không!”
Đỗ Thuần vội vàng lắc đầu: “Thần soái, mấy năm nay tôi đá không làm nhục sứ mệnh, đã tra ra được một số người có ý đồ phản nghịch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.