Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1809:




“Thần soái, tôi và cậu đều là những âm hồn, chắc chắn sẽ không chết đi lần nữa. “Bây giờ cậu không nên tiếp tục lừa mình đối người nữa, tất cả sự thật đều đã bày ra ở trước mắt rồi.” Câm miệng! Diệp Huyền Tần tức giận mắng: “Đây chỉ là một giấc mộng, đây chỉ là một giấc mộng mà thôi!”
“Tôi đường đường chính là một thần soái, vì vậy sẽ không có khả năng chết!”
“Nước Đại Hạ vẫn cần tôi phải chèo chống “Tôi chính là tín ngưỡng của hàng tỷ con dân ở Đại Hạ, chính là trụ cột tinh thần của bọn họ!”
“Vợ của tôi, con gái của tôi cũng cần đến sự bảo vệ của tôi.”
“Hàng triệu hùng binh ở Bắc Cương cũng đều cần tới sự điều khiển của tôi!”
“Tôi làm sao lại có thể chết đi như vậy được!”
Lão hòa thượng như còn muốn nói điều gì đó,Diệp Huyền Tần lại xuất ra một lực khí kình mới, giam cầm lại lão hòa thượng tại chỗ, khiến cho ông ta không thể nhúc nhích một chút nào.
Diệp Huyền Tần tăng thêm tốc độ, sau đó một mạch đi trở về sở quản lý thành phố, nằm dài ở trên đường ngủ.
Đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh được thì sẽ ổn thôi, tỉnh được là sẽ tốt thôi.
Anh không ngừng tự khuyên nhủ chính mình.
Trong mơ mơ màng màng, Diệp Huyền Tần nghe thấy tiếng gà gáy.
Anh vội vàng mở mắt ra.
Ánh nắng tươi sáng, làn gió mát mẻ, một khung cảnh thật hài hòa.
Anh sờ vào cơ thể của chính mình, tim vẫn còn đập, hô hấp cũng vẫn còn, anh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mình vẫn còn sống! Tối hôm qua thật sự là rất kỳ lạ, tại sao mình lại có thể gặp một cơn ác mộng kỳ quái như vậy! Bỗng có một hồi tiếng khóc lộn xộn từ bên ngoài cửa truyền vào Lông mi của Diệp Huyền Tần nhíu chặt lại.
Mới sáng sớm ra vậy mà ai lại khóc lóc vậy.
Anh đi ra bên ngoài, lại phát hiện ra một đội ngũ đưa tang, có mấy nghìn người đang đốt giấy đưa tang, âm thanh đau buồn khóc lóc, hành động cực kỳ chậm chạp.Hơn ba trăm người là cọc ngầm ở Bắc Cương, kể cả bốn anh em Lưu Nguyễn Phong cũng bất ngờ xuất hiện.
Trong lòng của Diệp Huyền Tần nhảy lộp bộp một thoảng: “Ai đã chết vậy?”
Anh vội vàng gọi Lưu Nguyên Phong lại hỏi: “Lưu Nguyên Phong, mọi người ở đây đang đưa tang ai vậy.
Nhưng mà Lưu Nguyễn Phong cũng không nhìn lại Diệp Huyền Tần, huống chi là đáp lại.
Chẳng qua vẫn giống như lúc trước, khóc lóc trong đau khổ, vẫn đi theo đội trưởng của đội ngũ đi về phía trước. “Lưu Nguyên Phong!”
Diệp Huyền Tần dùng sức gọi vài lần.
Nhưng mà Lưu Nguyên Phong vẫn như cũ không đáp lại anh, giống như là không nghe thấy.
Hả? Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao mà Lưu Nguyễn Phong lại không để ý đến mình? Chắc là Bỗng nhiên có một suy nghĩ khủng bố xuất hiện ở trong đầu của Diệp Huyền Tần.
Anh vội vàng đi về phía trước, đi vào trong đội ngũ đưa tang ở phía trước. Ở bên trong đội ngũ, càng lúc anh càng nhìn thấy nhiều người thân quen của mình.Chiến thần Côn Luân, Độc Lang, Sát Lang, ông thôn trưởng, Bất Chí…
Thậm chí còn có cả Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân.
Tất cả mọi người đều khóc lóc gọi lớn danh tự: “Thần soái Diệp Huyền Tần!”
Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân cũng khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ.
Trong ngực của Diệp Niệm Quân còn đang ôm ảnh của anh, khàn cả giọng nói: “Bố ơi, hu hu, bố ơi, con không muốn bố chết đâu!”
“Tiểu Quân Quân vẫn muốn bố, Tiểu Quân Quân muốn đi tìm bố Một cảnh tượng này đã hoàn toàn khiến cho Diệp Huyền Tần trở nên tuyệt vọng, khiến cho trái tim của anh tan nát.
Tối ngày hôm qua, lão hòa thượng kia nói không sai, mình…mình thực sự đã chết rồi.
Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì cơ chứ! Lúc này, Diệp Huyền Tần thực sự muốn chạy lại ôm lấy Diệp Niệm Quân, muốn gọi cô bé thật lớn.
Nhưng mà cơ thể của anh lại xuyên qua cơ thể của Diệp Niệm Quân.
Ngoại trừ việc chỉ có thể đứng nhìn cô bé và mọi người đang khóc ruột gan như đứt thành khúc thì cái gì anh cũng không làm được.
Mo! Đây nhất định là một giấc mơ mà thôi!Mình nhất định là đang nằm mơ mà thôi! Diệp Huyền Tần biết rõ, đây là anh chỉ cổ đang tự lừa mình dối người mà thôi.
Anh vẫn cùng mọi người ở trong đội ngũ đưa tang đi tới một bờ sông nhỏ.
Chính là bờ sông nhỏ mà ngày hôm qua anh gặp lão hòa thượng kia.
Phần mộ của anh, lẻ loi trơ trọi được dựng ở bên cạnh một bờ sông nhỏ. Phần mộ đã bị nổ tung, đó chính là kiệt tác của anh.
Thi thể của chính anh ở bên ngoài.
Đám người Độc Lang khi nhìn thấy phần mộ đã bị khai mở thì lúc này vô cùng giận dữ.
Còn Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân cũng lập tức chạy lại ôm phía trên của phần mộ, khóc như đứt từng khúc ruột.
Lão hòa thượng mà anh nhìn thấy vào buổi tối hôm qua bây giờ cũng xuất hiện: “Thí chủ Diệp, hãy đi theo tôi thôi, không nên làm chậm trễ thời gian! “Cậu kéo dài thời gian đến tận bây giờ, đó chính là tôi đã khai ân cho cậu.” Diệp Huyền Tần hai mắt lạnh như băng nhìn về phía lão hòa thượng nói: “Lão già kia, chỉ có một mình ông đến mời tôi hay sao?”
“Chỉ bằng một mình ông thì vẫn chưa có đủ tư cách. Hãy để cho Diêm Vương đến mời tôi.” Lão hòa thượng đáp lại: “Thần soái, chỉ cần một mình tôi đến là đủ rồi.”
“Mặc dù thần soái rất mạnh, thế nhưng chỉ là một thành viên bình thường của âm phủ, cho nên cũng không có tư cách để cho Diêm Vương tự mình đến mời”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.