Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1817: Vạn phật quy tụ




Những pho tượng Phật được điêu khác dính đầy bùn đất cùng với máu tươi, không có chút ánh sáng của Phật nào, thậm chí còn có chút… âm trầm và khủng bố, dữ tợn như ma quỷ!
Nhìn từ vẻ đặc trưng ở bên ngoài, Diệp Huyền Tân có thể kết luận rằng bọn họ đã bị chôn ở đây khoảng vài năm.
Lão hòa thượng mở miệng nói: “Đây chính là vạn phật quy tụ do chính tôi bố trí hơn 50 năm trước”
“Vốn dĩ là dùng để đối phó với sư phụ Ông Tư Bạch của cậu, nhưng không ngờ hiện tại lại dùng ở trên người của cậu”
“Tên nhóc kia, mau đến đây tiếp chiêu đi!”
“Thức dậy đi!”
Lão hòa thượng vừa dứt lời.
Hơn 50 năm pho tượng Phật được điêu khắc cùng phóng ra ánh sáng trắng thẳng về phía chân trời.
Cuối cùng, phật quang của hơn 50 tượng Phật này chiếu rọi giữa không trung, phản chiếu hình ảnh của hơn 50 pho tượng Phật.
Khiến người ta cảm thấy chán ngợp, che lấp cả trời đất cả ánh mặt trời, vô cùng uy phong!
Diệp Huyền Tân nhất thời liền cảm thấy một cỗ áp lực vô cùng lớn.
Loại cường giả như Lão hòa thượng này, bố trí thế trận này hơn 50 năm, đương nhiên uy lực của nó không giống với bình thường.
“Áp xuống cho tôi!” Lão hòa thượng gầm lên.
Phật quang của những pho tượng ở giữa không trung đè xuống Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân vô cùng kinh sợ, vội vàng phóng ra khí kinh để chống cự.
Khí kình cùng với phật quang đối mặt, khí kình của Diệp Huyền Tân bị chặn lại, thậm chí còn có một ít bị bắn ngược trở về.
Phụt!
Diệp Huyền Tân bị phản phệ mạnh mẽ, hộc máu ngay tại chỗ.
Phật quang áp xuống, hai chân của Diệp.
Huyền Tân không thể kiềm chế mà áp xuống bùn đất.
Dù vây, nhưng anh vẫn cố gắng cắn răng kiên trì, đầu gối không cong, lưng thẳng tắp.
Lão hòa thượng nói: “Diệp Huyền Tân, cậu mau đầu hàng đi, mau khuất phục tôi đi”
“Loại người thiên tài như cậu cứ ngã xuống như vậy thì là một tổn thất lớn đối với thế giới đấy”
Diệp Huyền Tân cần răng nói: “Nếu như tôi không chết thì chắc chắn ông sẽ phải ngã xuống!”
Lão hòa thượng: “Cậu với sư phụ của cậu đúng là bảo thủ y hệt nhau”
“Tiếp tục!”
Phật quang của phật tượng lại tiếp tục áp.
xuống, Thân hình của Diệp Huyền Tần tiếp tục chìm sâu trong bùn đất, lần này chìm tới tận ngực.
Hô hấp của anh trở nên khó khăn hơn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên người chảy ròng ròng Phật quang của phật tượng như thể núi cao, rất hiếm có người có thể kiên cường gánh núi cao như vậy.
Nếu như là một tuyệt điện cường giả bình thường thì sợ là đã sớm bị áp thành thịt nát rồi.
Lão hòa thượng nhìn Diệp Huyền Tân với vẻ vô cùng hưng phấn: “Cậu có thể kiên trì tới tận bây giờ đúng là ngoài dự kiến của tôi đất “Ai, hiện tại tôi lại càng không muốn giết cậu rồi đấy”
“Thật đáng tiếc, cậu trời sinh phản nghịch, tôi không thể lưu cậu lại được”
“Tên nhóc này, để lại di chúc đi, tôi sẽ cố gắng hết sức thành toàn cho cậu”
Diệp Huyền Tần há mồm phun hết máu ra: “Người nên để lại di chúc là ông đấy!”
“Ông chắc chẩn là đã thi triển hết toàn lực với tôi?”
Lão hòa thượng khẽ nhún vai: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mặt: “Đến lúc này còn chưa thi triển hết toàn lực, chẳng phải đợi chết rồi mới bộc phát toàn lực hay sao, ha hal”
“Chắc chăn là cậu đã sức cùng lực kiệt cho nên lúc này chỉ có thể dùng võ mồm!”
“Mau đi chịu chết đi!” phật quang tượng phật lại tiếp tục áp xuống một chút nữa, lúc này Diệp Huyền Tân đã chìm sâu trong bùn đất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa cả.
Khí kình của Diệp Huyền Tân phóng ra cũng dân biến mất, rất nhanh đã không còn sót lại chút gì nữa.
Xem ra Diệp Huyền Tân đã không còn hơi thở nữa.
Lão hòa thượng lạnh lùng này: “Hừ, nếu như cậu không để lại một cái bóng cho tôi thì tôi chỉ có thể diệt ba hồn bảy vía của cậu.”
“Lý Tư, mau đi lôi cậu ta ra đây, rồi soát người “Phật cốt xá lợi của tôi sao có thể để rơi vào tay của người ngoài được”
Vâng!
Lý Tư gật đầu, rồi đi tới chỗ Diệp Huyền Tân bị vùi xuống, dùng tay đào bùn đất lên, chuẩn bị lôi Diệp Huyền Tân ra.
Thế nhưng khi ông ta vừa chạm đến đầu của Diệp Huyền Tân thì bỗng nhiên ông ta cảm thấy một luồng năng lượng vô cùng lớn hút lấy tay của ông ta Cái gì vậy!
Lý Tư sợ hãi, vội vàng rụt tay về!
Thế nhưng, lực hút của của luồng năng lượng kia quá lớn, Lý Tư cố gắng giãy ra nhưng không thể giấy nổi.
Luồng năng lượng kia không chỉ hút lấy thân thể của Lý Tư mà còn hút đi sinh mệnh của ông ta!
Có thể dùng mắt thường để thấy tốc độ sinh mệnh đang trong tay của Lý Tư.
Tóc biến thành màu trắng, nếp nhăn xuất hiện đầy trên mặt.
Sự thống khổ của lực hút sinh mệnh qua đi tương đương với việc bị ăn sâu vào trong tận xương tủy.
Ông ta đau đến mức hét lên, rồi giãy dụa:
“Sư phụ, cứu con v‹ Con… Con đau quát”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.