Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1847: Chín trâu mất một sợi lông




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Chỉ tính riêng đất khu ổ chuột sau sòng bạc đã có ít nhất một trăm bảy lăm tỷ.
Lại cộng thêm khai phá khoảng mười bảy tỷ năm trăm triệu nữa.
Lâm Vũ Minh một lần liền đưa mười bảy tỷ, đúng là hào phóng.
Nhưng đối với Lâm Vũ Minh mà nói thì mười bảy tỷ chỉ là chín trâu mất sợi lông – thật sự không đáng kể.
Bệnh viện.
Diệp Huyền Tần để mấy người Độc Lang rời đi.
Anh đi vào phòng khách.
Từ Nam Huyền, Trình Hạ Vũ và Từ Lam Khiết đang tất bật trong bếp.
Nửa đêm nửa hôm bị đánh thức, bọn họ thật sự hơi đói bụng.
Diệp Huyền Tần dở khóc dở cười,
Vừa rồi bọn họ suýt bị Âm Tam Nhi tiền xuống Âm Phủ trình diện Diêm Vương rồi đấy.Mà nhìn các cô ấy lúc này xem, đâu có chút sợ hãi nào, còn có tâm trạng làm đồ ăn khuya cơ mà.
Thần kinh của các cô không phải thô bình thường đâu.
Tất nhiên, chủ yếu là bọn họ hoàn toàn tin tưởng Diệp Huyền Tần.
Chỉ cần có Diệp Huyền Tần ở đây, các cô ấy sẽ không sao.
Thấy Diệp Huyền Tần đi tới, Trình Hạ Vũ khẩn trương dò hỏi: "Anh rể, người vừa rồi là do Lâm Vũ Mình phải tới à?"
Diệp Huyền Tần gật đầu.
Trình Hạ Vũ nghiến răng: "Hừ, biết ngay thẳng cháu trai kia không phải thứ gì tốt mà. Em còn thắc mắc sao tự nhiên anh ta muốn hợp tác với chúng ta, lại còn cho chúng ta phần lớn lợi nhuận nữa chứ, không ngờ là có ý đồ xấu như vậy!
Từ Nam Huyền ôm một nồi bốc khói nghi ngút khỏi phòng bếp. "Huyền Tần, hay anh để lộ thân phận đi, bắt Lâm Vũ Minh lại. Tên khốn kia chưa chết thì chúng ta khó mà yên được."
Diệp Huyền Tần lại lắc đầu: "Lúc này còn chưa thể ra tay với Lâm Vũ Minh được. Anh ta chẳng qua là thương trong tay người khác mà thôi, tôi muốn lợi dụng ngược lại anh ta, dẫn thủ phạm sau màn ra. Chờ bắt được hung thủ sau màn rồi thì cả Lâm Vũ Minh và Dương Vạn Minh đều cần trả giá cho chuyện xảy ra hôm nay.Trình Hạ Vũ vội vàng nói: "Anh rể, đến lúc ấy giao Lâm Vũ Minh và Lâm Thần Dạ cho em xử lý được không? Em muốn đích thân đánh bọn họ bốn mươi gậy. Người như bọn họ thật đáng giận." "Không thành vấn đề!"
Diệp Huyền Tần sảng khoái đồng ý.
Từ Lam Khiết lấy mì trứng cà chua ra bát, bưng lên cho Diệp Huyền Tần: "Huyền Tần, nhanh ăn lúc còn nóng này."
Thấy cà chua đỏ tươi, trứng gà trắng mềm, Diệp Huyền Tần cũng cảm thấy muốn ăn, dứt khoát ngồi xuống ăn ngấu nghiến.
Trình Hạ Vũ trêu chọc: "Chị, chị thật quá đáng nha, xem chị làm anh rể đói kinh chưa kìa. Bình thường chị không cho anh ấy ăn no đấy à?" "Ha ha ha!"
Từ Nam Huyên và Trình Hạ Vũ liếc nhau, cười hạ há.
Từ Lam Khiết nghe không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu được "một câu hai nghĩa" của Trình Hạ Vũ.
Cô ấy ngây ngốc nói: "Hai người cười gì thế? Có gì mà buồn cười." "Ha ha ha!"
Từ Nam Huyên và Trình Hạ Vũ càng cười không dừng được.
Diệp Huyền Tần vùi đầu ăn mỳ, hai má cũng hơi đỏ lên.
Đường đường Long Soái, đều bị mấy người đùa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.