*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Tuấn Bình hung hăng cho Tổng Thanh Nhàn một bạt tay, cả người Tống Thanh Nhàn ngã mạnh xuống nền nhà.
Trên mặt cô ta vẫn hằn rõ năm ngón tay của anh ta, khóe miệng còn bị chảy máu.
Phương Tuấn Bình đi đến trước mặt Tổng Thanh Nhàn, anh ta nở nụ cười dâm đãng: "Cô tốt nhất nên phục vụ tôi cho thật tốt, có như vậy mới cứu được con gái cô."
"Nếu không, người chịu khổ không chỉ có một mình cô, mà con gái của cô cũng sẽ không được cứu.
Tống Thanh Nhàn gắn từng chữ: "Cậu mau dừng tay đi, nếu để Diệp Huyền Tần biết chuyện này anh ấy nhất định sẽ không tha cho cậu."
Hahaha.
Phương Tuấn Bình cười lớn, anh ta cười một cách điên dại giống như là vừa nghe được chuyện gì đó hết sức nhảm nhí.
"Diệp Huyền Tần? Nếu tôi đoán không sai thì bây giờ anh ta đã bị Quyền Vương giết chết rồi."
"Dùng một người chết để dọa tôi? Cô không cảm thấy nực cười sao?"
Cái gì?
Tống Thanh Nhàn vô cùng sửng sốt: "Bị Quyền Vương đánh chết? Anh Huyền Tần đi đến võ đài đánh nhau với Quyền Vương?"
Phương Tuấn Bình nói: "Đúng vậy. Thắng đó đúng thật không biết trời cao đất dày mà, dám ngang nhiên thách đấu với Quyền Vương. Cô cho rằng Quyền Vương sẽ để anh ta sống sao? Nực cười."
Tống Thanh Nhàn nói: "Con gái tôi đâu? Giờ con bé đang ở đâu? Con gái tôi vẫn đang được anh ấy chăm sóc mà?"
Phương Tuấn Bình nói: "À, cái con nhóc què đó được Diệp Huyền Tần đưa đi. Bây giờ Diệp Huyền Tần chết, vậy thì nó sẽ không còn ai chăm sóc rồi."
"Nếu đã như vậy thì tối nay nó không chết đói cũng sẽ chết lạnh ở Quyền Quán. Hahaha."
Cậu.
Tống Thanh Nhàn chịu một đả kích quá lớn, lúc này đầu óc cô ta hoàn toàn trống rỗng.
Cô ta phải đi cứu con gái, nhất định phải đi cứu.
Cô ta lập tức xoay người đứng dậy, chạy thật nhanh về phía cửa.
Phương Tuấn Bình giống như một con hổ đói, anh ta lao về phía Tổng Thanh Nhàn, đè cô ta xuống đất:
"Đừng lãng phí thời gian nữa, bây giờ cô chỉ cần phục vụ tôi là được."
"Ông đây không chờ được nữa rồi."
Tổng Thanh Nhàn dùng hết sức lực đẩy anh ta ra nhưng cô ta không thể.
Lúc cô ta đang vô cùng tuyệt vọng, bỗng một tiếng "choảng" vang lên, cửa sổ bằng thủy tinh bị ai đó đập vỡ vụn.
Tiếng vỡ rất lớn khiến người trong phòng vô cùng đau đầu, nhức tai.
Chuyện gì?
Phương Tuấn Bình và Tống Thanh Nhàn giật mình, cả hai nhìn về phía cửa sổ.
Một cây ngân châm với tốc độ nhanh như chớp đâm thẳng vào tấm gương thủy tinh, sau đó tiếp tục lao thẳng về phía Phương Tuấn Bình. Cây ngân châm này nếu dùng mắt thường tuyệt đối sẽ không nhìn thấy được.
Phương Tuấn Bình còn chưa kịp hoàn hồn đã bị cây ngân châm kia đâm thẳng vào người.
Lực lao đến của cây ngâm châm vô cùng lớn vì vậy khiến Phương Tuấn Bình ngã lăn ra, cuộn tròn mấy vòng.
Aaa.
Cả căn phòng toàn là tiếng kêu gào thảm thiết của Phương Tuấn Bình.
Cây ngân châm đâm trúng vào huyệt của Phương Tuấn Bình khiến anh ta vô cùng đau đớn.
Tống Thanh Nhàn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô ta biết bây giờ là cơ hội duy nhất để thoát khỏi nơi này.
Cô ta lập tức bật dậy, xoay người chạy ra ngoài.
"Muốn chạy sao? Cô chạy không thoát đâu." Phương Tuấn Bình không để ý đến cơn đau, anh ta lại bổ nhào về phía Tống Thanh Nhàn, tóm chặt bàn chân của cô ta.
Bất ngờ bị nắm chân, Tống Thanh Nhàn đứng không vững nên ngã nhào xuống đất.
"Có ai không, cứu tôi với."
Tống Thanh Nhàn không ngừng hét lên.
Lời vừa dứt, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, đi vào phòng bằng lối cửa sổ.
Sau khi vào phòng, người đó liền cho Phương Tuấn Bình một đạp, lập tức anh ta bị văng sang một bên.
Là kẻ nào?
Phương Tuấn Bình liên tiếp bị đánh hai lần, điều này khiến anh ta nổi điên, anh ta tức giận tới mức không còn nhớ đến vết thương trên người.
Sau khi bị đạp sang một bên, anh ta nhìn về phía bóng đen kia.
Khi nhìn rõ được bóng đen kia là ai, anh ta chỉ còn biết trợn tròn mắt.