**********
Phương Như không biết nói dối, thấy cô bé nói như thế, cuối cũng Tổng Thanh Nhàn cũng tin rằng Diệp Huyền Tần đánh thắng Quyền Vương.
Lần đầu tiên cô ta nghĩ đến, chắc chắn người đàn ông này có rất nhiều bí mật không muốn cho ai biết.
Ngay lúc cô ta đang nhìn bóng lưng Diệp Huyền Tần đến ngẩn người, điện thoại di động của cô ta đổ chuông. Liếc nhìn dãy số hiện trên màn hình, khóe miệng Tổng
Thanh Nhàn hiện lên một nụ cười.
Người gọi đến là bạn thân của cô ta, Hàn Tây Thi Trước đây quan hệ giữa hai người họ vô cùng tốt, như hình với bóng, cùng ăn cùng ở.
Sau này, Tống Thanh Nhàn muốn đi tìm bố, đến nơi khác mở quán bar, vì thế hai người đành phải chia xa, thế nhưng vẫn giữ liên lạc qua điện thoại.
Nhất định là Hàn Tây Thi đã biết mình trở về cho nên mới gọi điện thoại cho mình.
Mà Hàn Tây Thi này, chính là người duy nhất đặt cược vào Diệp Huyền Tần ở trận đấu tên Hàn Tây Thi kia.
Tống Thanh Nhàn nghe điện thoại.
Hàn Tây Thi tuôn một tràng: “Thanh Nhàn, nghe nói bà đã trở về, có thật không?”
Tổng Thanh Nhàn điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, mỉm cười nói: “Đúng vậy Tiểu Hàn, tôi đã trở về" Hàn Tây Thì trách móc: “Bà cũng chẳng nhớ tình xưa, về rồi sao không gọi cho anh đây, tôi mở tiệc đón bà
Tính cách của Hàn Tây Thi có hơi giống con trai, từ trước đến nay vẫn luôn xưng “anh” với Tổng Thanh Nhàn.
Tổng Thanh Nhàn nói: “Tiểu Hàn, tôi cũng vừa mới về chưa được bao lâu, giữa chừng còn xảy ra một chút việc, cho nên chưa kịp báo cho bà biết.”
Hàn Tây Thì nói: “Quên đi, anh đây tha thứ cho bà đấy.” “Mau tới chỗ tôi đi, tối nay chúng ta phải nói chuyện thâu đêm luôn, tôi có cả một rổ chuyện muốn nói với bà nè."
Tổng Thanh Nhàn hơi khó xử: “Cái này... bây giờ cũng muộn lắm rồi mà.
Hàn Tây Thi: “Muộn cái gì mà muộn, trời chưa sáng thì không tính là muộn" “Thanh Nhàn, tôi nói cho bà biết, tôi đã gặp hoàng tử của đời mình rồi, tôi đang cần bà giúp tôi cưa đổ anh ấy đây.”
Vậy á?
Tổng Thanh Nhàn cười nói: "Biết rồi, bây giờ tôi qua liền đây
Cúp điện thoại, Tổng Thanh Nhàn nói với Diệp Huyền Tần: “Anh Diệp, anh đưa tôi đến số 43 đường Tây Hồ trước “Đêm nay tôi ở lại nhà của bạn thân"
Tất nhiên Diệp Huyền Tần không có lý do gì để từ chối, gật đầu đồng ý.
Không bao lâu sau, Diệp Huyền Tần đã lái xe đến số 43 đường Tây Hồ.
Tổng Thanh Nhàn để cho Diệp Huyền Tần đi về trước, cô ta thì cũng với Phương Như đi gõ cửa.
Diệp Huyền Tần chưa đi vội mà dừng ở phía xa nhìn Tống Thanh Nhàn.
Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, anh lo người mà Tổng Thanh Nhàn đến ngủ cùng không đáng tin.
Cửa phòng nhanh chóng mở ra.
Sau khi thấy rõ là ai mở cửa, Diệp Huyền Tần hơi ngạc nhiên một chút.
Người này, không phải là người duy nhất đặt cược cho mình trong trận đấu, Hàn Tây Thi sao?
Không nghĩ tới cô ta và Tổng Thanh Nhàn lại là bạn thân.
Duyên phận đúng là một điều kì diệu mà
Tuy anh không biết Hàn Tây Thi, thế nhưng sau khi tiếp xúc qua lúc ban ngày, anh nhìn ra được, Hàn Tây Thi có tính cách cởi mở, nói thẳng ra là người hiền lành, cô ta không mang bất kì sự đe dọa nào với Tổng Thanh Nhàn.
Dù là vậy, Diệp Huyền Tần vẫn không yên lòng.
Anh không vội rời đi ngay mà gọi một cuộc điện thoại cho Độc Lang trước.
Đến hôm nay, Độc Lang, Sát Lang, ông Sở, lão trưởng thân núi Côn Luân cùng với Bất Chỉ vẫn ở lại Đông Sa, điều hành một số công việc.
Điện thoại nhanh chóng nối máy.
Trong thanh âm của Độc Lang tràn đầy nhớ mong: “Anh à, cuối cùng anh cũng nhớ đến bọn em rồi. Lầu như thế mà anh chẳng gọi cho bọn em lấy một cuộc, em còn tưởng rằng anh đã quên bọn em rồi chứ."
Diệp Huyền Tần: “Tình hình ở Đông Sa giải quyết đến đầu rồi?”
Độc Lang: “Anh yên tâm, giải quyết xong xuôi rồi, mọi chuyện đã quay lại bình thường.
Diệp Huyền Tần: “Ừ, vậy là tốt rồi.” “Bây giờ đến đây tập hợp với anh, có một nhiệm vụ muốn giao cho mấy đứa làm."
Độc Lang: “Đã rõ, bọn em lập tức đến tập hợp với anh.
Diệp Huyền Tần: “Cố gắng hết sức không gây ra động tĩnh lớn, đừng quấy rầy đến giấc ngủ của người khác.
Diệp Huyền Tần gửi vị trí của mình cho Độc Lang.
Đợi chưa đến nửa tiếng, đảm Độc lang, Sát lang đã đến tập hợp với Diệp Huyền Tần.
Mấy người này, yếu nhất cũng đã là cường giả Phong Vương, tốc độ còn nhanh hơn vận tốc âm thanh, bọn họ dùng xe hai cẳng chạy một mạch như ma đuổi đến đây.