Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1974: Có chuyện ắt có nguyên nhân




Danh tính của ba người đàn ông đã được tìm ra, đó là những sát thủ nổi tiếng ở địa phương.
Tóm lại, giới truyền thông suy đoán rằng Phương Tuấn Bình đã mời ba sát thủ đến giết người, kết quả là do không thương lượng được thù lao, ba sát thủ này mới ra tay với Phương Tuấn Bình.
Mà Phương Tuấn Bình rất nổi tiếng ở địa phương, ba sát thủ biết giết Phương Tuấn Bình thì bản thân cũng không sống được, bèn dứt khoát tự sát.
Có điều, Diệp Huyền Tần không nghĩ thế.
Phương Tuấn Bình trước nay ra tay hào phóng, không thể keo kiệt trong vấn đề tiền thưởng.
Hơn nữa, cho dù thù lao không thương lượng được, đối phương cũng không đến mức giết người.
Cho dù sát thủ giết Phương Tuấn Bình rồi, cũng không nhất thiết phải tự sát.
Trong đó ắt hẳn có uẩn khúc.
Diệp Huyền Tần bèn ngẫm lại những bức ảnh hiện trường, không bao lâu đã phát hiện một manh mối.
Diệp Huyền Tần phát hiện, có một sát thủ có tận hai cái bóng, một trong hai nằm trên tường, tự như muốn nhảy cửa sổ chạy thoát. m ti, quả nhiên là do âm ti làm.
Tại sao âm ti đột nhiên lại muốn giết Phương Tuấn Bình?
Điều này khiến Diệp Huyền Tần không thể không nghĩ đến thân phận của Phương Tuấn Bình: con cháu của Phương Đức Duệ. m ti làm như vậy chắc chắn có liên quan đến thân phận của anh ta.
Theo lý mà nói, Phương Tuấn Bình tác oai tác quái, chết không đáng tiếc.
Nhưng anh ta vẫn là người thừa kế của người anh hùng quân đội viễn chinh phương Bắc – Phương Đức Duệ, nếu anh ta chết rồi, Phương Đức Duệ tuyệt hậu...
Diệp Huyền Tần âm thầm hạ quyết tâm, cho dù thế nào nhất định phải cứu được Phương Đức Duệ, quyết không thể để anh hùng tuyệt hậu.
Diệp Huyền Tần gọi cho Độc Lang, bảo anh ta để mắt tới Phương Tuấn Bình.
Phương Tuấn Bình không cha, cũng không vợ con, chỉ có một mẹ già hơn tám mươi tuổi.
Theo phong tục địa phương, người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh hạ tầng ngay trong ngày, càng nhanh càng tốt.
Do đó, ngay đêm sự việc xảy ra, Phương Tuấn Bình đã được an táng.
Đêm khuya thanh vắng, im lặng như tờ, chớp mắt đã đến bình minh.
Hoa Thiên Thành ngồi thừ ra cả ngày trong phòng, cuối cùng cũng có động tĩnh.
Diệp Huyền Tần dõi mắt nhìn, quan sát kỹ đối phương.
Hoa Thiên Thành đứng dậy, nhanh chóng thay một bộ quần áo đi đêm rồi ra ngoài.
Anh ta bước đi như bay, tốc độ cực nhanh, y như một võ giả. Mà theo như tài liệu cho thấy, Hoa Thiên Thành vốn không phải võ giả, chỉ là một người đàn ông trung niên với đôi chân bất tiện mà thôi.
Không nghi ngờ gì nữa, bước đi như bay của anh ta không khỏi liên quan đến âm ti.
Diệp Huyền Tần âm thầm theo sau, một đường đuổi theo.
Điều Diệp Huyền Tần không ngờ đến đó là cuối cùng Hoa Thiên Thành đến mộ của Phương Tuấn Bình.
Mộ có hai người canh giữ, chắc là cháu của Phương
Tuấn Bình.
Hai người không hề quen biết Hoa Thiên Thành, thấy anh ta đi về phía mộ của Phương Tuấn Bình cũng chỉ nghĩ là đến viếng thăm.
Tuy đến muộn không hợp phép tắc, nhưng hai người vẫn kính cẩn chào đón.
Nhưng khi hai người vừa đứng dậy, Hoa Thiên Thành đã đấm mạnh vào đầu hai người.
Hai người lập tức ngất đi.
Sức mạnh này hẳn phải là của võ giả.
Anh ta nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới đưa tay đào mộ
Diệp Huyền Tần cuối cùng cũng hiểu mục đích của toàn bộ sự việc âm ti làm ra.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng muốn lấy thi thể của Phương Tuấn Bình để thí nghiệm trên người.
Phương Tuấn Bình là con cháu trực hệ của Phương Đức Duệ, huyết thống gần gũi nhất, thí nghiệm trên cơ thể Phương Tuấn Bình thì tỉ lệ thành công càng cao.
Hoa Thiên Thành bị âm ti nhập thể, mạnh như võ giả, đào mộ rất dễ dàng.
Không bao lâu, Hoa Thiên Thành đào xong mộ, lộ ra quan tài của Phương Tuấn Bình.
Hoa Thiên Thành mở nắp quan tài, lôi xác Phương Tuấn Bình ra ngoài, khiêng lên rồi chạy, cước bộ như bay.
Diệp Huyền Tần vừa muốn đuổi theo, một bóng người bên cạnh lóe lên chợt tắt. “Anh, anh cũng đến đây là
Người đến là Độc Lang, Diệp Huyền Tần bảo anh ta âm thầm để mắt đến Phương Tuấn Bình.
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừm, tang lễ của Phương
Tuấn Bình có gì lạ thường không?”
Độc Lang lắc đầu: “Mọi chuyện bình thường” Diệp Huyền Tần nói: “Ừ, chúng ta đuổi theo. “Được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.