*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cư dân cũng được mặc những bộ trang phục đặc trưng của Miêu tộc.
Bọn họ đối với người ngoài như Diệp Huyền Tần thực sự rất cảnh giác, hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đối với Diệp Huyền Tần tràn ngập ý thù địch.
Cũng may có thánh nữ ở bên cạnh Diệp Huyền Tần, đám người ở đây cũng không dám xằng bậy.
Trên đường đi, Diệp Huyền Tần còn gặp phải vô số cơ quan có cổ độc, nhưng đều bị Diệp Huyền Tần hóa giải một cách dễ dàng.
Trước kia Diệp Huyền Tần cũng đã từng học qua cổ độc từ lão tổ của Miêu tộc, cơ quan nhỏ này đối với Diệp Huyền Tần mà nói chẳng qua dễ như ăn bánh.
Điều này khiến thánh nữ không khỏi ngạc nhiên: "Xem ra anh đối với phương diện liên quan tới cổ độc rất quen thuộc, trước kia từng học qua?"
Ừm.
Diệp Huyền Tần ôn hòa đáp lại.
Thanh âm của thánh nữ đột nhiên vang lên có chút chờ mong: "Vậy anh có phải là người Miêu tộc không? Hoặc là huyết thống của Miêu tộc?"
Diệp Huyền Tần: "Không có "
"Ồ."
Trong giọng nói của thánh nữ tràn đầy mất mác.
Ngay cả Diệp Huyền Tần cũng không thể hiểu nổi tại sao đối phương lại như vậy.
Nơi đây cũng không tính là quá lớn, tổng cộng chỉ có hơn trăm hộ.
Chẳng bao lâu, họ đến nơi ở của tộc trưởng: tòa nhà ba tầng duy nhất trong khu.
“Đây là nơi ở của tộc trưởng.” Thánh nữ nói: “Tôi đi thông báo một tiếng, anh ở bên ngoài chờ.”
“Được.”
Thánh nữ bước từng bước nhỏ và đi về phía tòa nhà ba tầng.
Nhưng chỉ cách đó vài bước, một giọng nói quyến rũ và gợi cảm đột nhiên phát ra từ tòa nhà ba tầng.
"Tuyết Hoa, nhanh như vậy đã trở lại rồi sao." Diệp Huyền Tần liền quay đầu nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên gợi cảm quần áo mát mẻ bước ra từ trong tòa nhà ba tầng.
Bất kể giọng nói, quần áo và thậm chí là từng nhất cử nhất động của người này, đều thuyết minh cho hai chữ "gợi cảm”.
Vẻ lạnh lùng cao ngạo của thánh nữ hoàn toàn đối lập với sự mạnh mẽ nóng bỏng của đối phương.
Diệp Huyền Tần cũng lần đầu tiên biết đến tên của thánh nữ: “Tuyết Hoa.
Thánh nữ, quả thực người cũng như tên, thuần khiết Tuyết Mai, lạnh lùng Tuyết Mai!
Nhìn về phía người phụ nữ gợi cảm kia, lần đầu tiên trên gương mặt thánh nữ nở một nụ cười.
Tuy rằng nụ cười rất nhạt, nhưng rất ngọt ngào.
Thánh nữ trả lời: "Chị Diễm Ngọc, em vừa trở lại."
Cô gái gợi cảm tên Diễm Ngọc nói: "Tuyết Hoa, lần này ra bên ngoài trại... có thu hoạch gì không, có gặp phải người hay chuyện gì thú vị không, nói cho chị nghe đi.”
"Chị bị nhốt ở nơi này ba ngày ba đêm, thực sự buồn muốn chết"
Thánh nữ lắc đầu: "Không có."
"Chị Diễm Ngọc, em tới đây để tìm tộc trưởng, phiền chị vào thông báo giúp em một tiếng."
Diễm Ngọc lắc đầu: "Chị chỉ sợ em nhất thời không thể gặp được, tộc trưởng đang bế quan."
"Đúng rồi, em tìm tộc trường làm gì?"
Thánh nữ quay đầu liếc nhìn Diệp Huyền Tần ở bên cạnh.
Diễm Ngọc lúc này mới chú ý đến Diệp Huyền Tần.
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Huyền Tần, Diễm Ngọc không khỏi mắt sáng lên, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Cô ta quyến rũ đi về phía Diệp Huyền Tần: "Anh trai nhỏ này xưng hô như thế nào, trên người lại có vẻ khác lạ như vậy."
"Anh trai nhỏ này đã ăn cơm trưa chưa, buổi tối tôi có thể mời anh được không?"
Vừa nói chuyện cánh tay trắng nõn của cô ta liền hướng về phía ngực của Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần bộc phát kình khí, thổi bay Diễm Ngọc xuống đất.
"Tốt nhất là cô đừng có suy nghĩ đến chuyện dùng một chút tiểu xảo này, nếu không, hiện tại tôi không ngại đưa