*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bằng không Diệp Huyền Tần sao lại mạo hiểm sinh mệnh, đi tìm giải dược cho Độc Lang.
Nhưng hiện tại Diệp Huyền Tần lại dễ dàng buông tha tính mạng Độc Lang, muốn chôn anh ta, thậm chí không có nửa phần biểu tình thương tâm, điều này cũng không giống đang chơi đùa.
Ánh Nguyệt vừa nghe nói muốn chôn Độc Lang, khóc càng tàn nhẫn hơn: "Không được, không được, anh à, không thể chôn chủ Độc Lang. Anh lớn, cầu xin người cứu chú Độc Lang, Ánh Nguyệt đồng ý với anh, sau này em sẽ không bao giờ ăn đường nữa.”
Nhìn Ánh Nguyệt khóc như mưa, Diệp Huyền Tần cũng có chút không đành lòng.
Anh ôm Ánh Nguyệt, an ủi: “Được rồi, anh đồng ý với em, cứu anh ta ngay bây giờ."
Nói tiếp, Diệp Huyền Tần dùng một cước đạp vào bụng Độc Lang, Độc Lang bị đạp bay ra ngoài.
Kiều Diễm cùng Tuyết Mai đều ngu ngốc, chỉ một cước này, Độc Lang bất tử cũng phải chết.
Ánh Nguyệt cũng mơ hồ.
Không phải muốn cứu chủ Độc Lang sao, vì sao anh trai này lại phản bội.
Nhưng điều khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, Độc Lang vừa rơi xuống đất, lại phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Đại ca, anh ra tay cũng quá nặng đó, anh thật sự muốn đá chết tôi sao”
Diệp Huyền Tần cười nhạo: “Dám giả chết trước mặt tôi, không đạp anh thì đạp ai."
Độc Lang khập khiễng đi vào: “Anh, coi như anh lợi hại, làm sao anh có thể nhìn ra tôi giả chết?”
Diệp Huyền Tần liếc anh ta một cái: “Diễn xuất của anh quá vụng về. Tốt xấu gì cũng là cường giả, cứ như vậy đòi chết, lừa gạt quỷ à?”
Độc Lang: “Hây, tôi biết tôi không thể lừa dối anh.”
Kiều Diễm và Tuyết Mai đều đen mặt: “Anh vừa giả vờ chết sao?”
Mẹ nó bây giờ là khi nào, anh ta còn có tâm tư giả chết chơi đùa.
Độc Lang cười hắc hắc: “Tôi đây không phải là trêu chọc Ánh Nguyệt sao. Ánh Nguyệt, vừa mới sợ hãi như vậy. Không phải cháu nói ngay cả khi chú Độc Lang chết, cháu cũng không rơi nước mắt sao? Cháu vừa khóc cái gì vậy?”
Ánh Nguyệt giờ phút này cũng ngừng khóc, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Độc Lang: cô bé nhất thời không thể tiếp nhận sự đảo ngược kịch liệt này.
Độc Lang thân mật ôm lấy Ánh Nguyệt: "Ánh Nguyệt, nếu không cháu dứt khoát nhận chú làm cha nuôi là được rồi, sau này cha nuôi đặc biệt mở cho cháu một công ty bánh kẹo, cháu muốn ăn bao nhiêu kẹo thì ăn bấy nhiêu là được.”
Giờ phút này Ánh Nguyệt cũng lấy lại tinh thần, cô bé oa oa bật khóc lớn lên.
“Chú Độc Lang là người xấu, chú Độc Lang lừa dối trẻ em. Ô Ô, Ánh Nguyệt không chơi với người, chủ Độc Lang là người xấu”
Nhìn Ánh Nguyệt thật sự khóc như mưa, Độc Lang nhất thời luống cuống tay chân.
Anh ta vội vàng dỗ dành Ánh Nguyệt.
Nhưng Ánh Nguyệt vừa rồi thật sự sợ hãi, mặc cho Độc Lang dỗ dành như thế nào, Ánh Nguyệt cũng không dừng lại tiếng khóc.
Độc Lang cuối cùng cũng không còn cách nào khác, đành phải cầu cứu Tuyết Mai và Kiều Diễm: “Hai vị mỹ nữ, phiền các cô giúp tôi dỗ dành con bé. Nhìn đứa trẻ khóc, thật đáng thương, làm cho người ta đau lòng như thế nào”
Tuyết Mai và Kiều Diễm không quan tâm đến Độc Lang. Anh tự gây ra hoạ thì cũng phải tự mình giải quyết mới đúng.
Độc Lang nhức đầu.
Trong lúc náo nhiệt, bên ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát giận dữ: “Tuyết Mai, tên họ Diệp, đều ra ngoài cho tôi.”
Gương mặt Tuyết Mai thay đổi màu sắc: “Không hay rồi,là giọng nói của Nhị trưởng lão.
Kiều Diễm nhíu mày: “Nhị trưởng lão đến đây làm gì.”
Tuyết Mai: “Có lẽ ông ta đến là để đối phó với những điều mà Hắc Miêu nói. Đi thôi, đi chơi với bọn họ. Trong chốc lát, mọi người đừng làm rối tung lên, tôi sẽ đối phó với họ. Tôi tốt xấu gì cũng là thánh nữ, ở Bạch Miêu vẫn có chút thân phận địa vị”