Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 23: Nhà máy xảy ra chuyện




Từ Lam Khiết vội vàng hỏi: “Mẹ, làm sao vậy, những nguyên liệu này có vấn đề gì sao?”
Lý Khả Diệu đáp: “Xảy ra chuyện lớn rồi. Con nhìn xem, đây đều là những nguyên liệu chuyên dùng cho quân đội, còn được đóng dấu đây này: thịt lợn phỉ thúy, cua bát ngọc trân châu, tôm pha lê …..
Những thứ đồ này, người dân bình thường dù có bỏ ra bao nhiêu tiên cũng không thể nào mua được, đừng nói đến ăn: Từ Lam Khiết và Từ Huy Hoàng lập tức trở nên căng thẳng.
Đồ ăn dành riêng cho quân đội, nói trắng ra là đồ ăn của hoàng gia, tự ý mua bán chính là phạm pháp đó.
Từ Lam Khiết lo lắng nói: “Diệp Huyền Tần, anh mua những nguyên liệu này ở đâu?”
Diệp Huyền Tần: “Đây là ông Lý bán cho tôi.
Lý Khả Diệu hỏi: “Ông Lý? Ông Lý nào?”
“Con không biết tên, chỉ biết ông ta là một đầu bếp.”
“Đầu bếp?” Lý Khả Diệu trâm ngâm suy nghĩ: “Theo như lời cậu nói, Lão Lý đó không phải là ông Lý ở lầu dưới đó chứ.
Ông ta cũng là một đầu bếp chuyên buôn bán những món ăn dân dã.
Này, đồ ngốc kia, cậu bị ông ta lừa rồi. Ông ta là người chuyên bán những đồ hỗn tạp rồi lừa người ta mua với giá cao đó.
Cậu mua những thứ này hết bao nhiêu tiền?”
Diệp Huyền Tần: “Một trăm tệ-”
“Coi như cậu cũng may mắn đấy.
Tuy rằng những thứ này đều là cống phẩm giả, nhưng nhìn chất lượng có vẻ tốt, một trăm tệ cũng đáng giá.”
“Thôi, đều đi ra ngoài hết đi, đừng có ở đây làm chậm trễ việc nấu nướng của tôi nữa”
Không bao lâu sau, các món ăn đã lần lượt được bưng ra, mọi người ăn một cách thích thú, miệng không tiếc lời khen ngợi những nguyên liệu nấu ăn này.
Ăn uống xong, Từ Huy Hoàng liền cùng vợ về phòng nghỉ ngơi.
Còn Từ Lam Khiết thì đột nhiên mở to đôi mắt nhìn Diệp Huyền Tần: “Nói thật đi, những thứ này anh lấy ở đâu ra?”
Diệp Huyền Tần: “Tôi không phải nói rồi sao, là ông Lý đầu bếp đưa cho tôi”
Từ Lam Khiết rất thất vọng với đáp án này.
Cô uy hiếp nói: “Khai thật mau, nếu câu trả lời có thể làm tôi thỏa mãn, tôi sẽ để anh vào phòng ngủ.”
Diệp Huyền Tần có chút động lòng.
Anh thành thật nói: “Thực ra, ông Lý là đầu bếp số 1 ở Quân khu tỉnh … Những thứ này đều là do ông ấy tặng cho tôi, cũng là những thứ đặc biệt dành cho quân đội hàng thật giá thật”
Từ Lam Khiết thở hổn hển, đứng dậy trở về phòng: “Tôi đã cho anh một cơ hội. Nếu như anh đã không biết trân trọng, vậy thì cứ ngủ trên sô pha đi: Diệp Huyền Tần: “…
Kẻ dối trá, phụ nữ đều là kẻ dối trá.
Ngày hôm sau, ngay khi trời vừa mới tờ mờ sáng, Diệp Huyền Tần đã bị đánh thức bởi tiếng ôn phát từ Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết đang sốt ruột muốn đi ra ngoài. Cô gấp đến nổi khi đi còn va phải cánh cửa.
Diệp Huyền Tần vội vàng hỏi: “Lam Khiết, có việc gì mà hoảng hốt thế?”
Từ Lam Khiết vội vàng đáp: “Nhà máy xảy ra chuyện rồi. Tôi muốn đến đó xem xem”“
Nói xong liền không chờ được mà đi ra ngoài.
Diệp Huyền Tần nhíu mày, vội vàng gọi điện cho Thẩm Hải, người giàu nhất Lâm Hải.
“Kiểm tra cho tôi, nhà máy của Lam Khiết đã gặp phải rắc rối gì: Thẩm Hải vội vàng đồng ý, sau đó lập tức phái người đi điều tra.
Thẩm Hải là người giàu nhất ở Lâm Hải, với năng lực nổi tiếng khắp giới thương nhân.
Không đến năm phút, anh ta đã báo cáo sự việc với Diệp Huyền Tần.
“Các nhà cung ứng của Từ Lam Khiết đã không hẹn mà cùng ngừng cung cấp hàng hóa cho cô và buộc cô phải trả nợ.
Nếu không có sự trợ giúp từ bên ngoài, e rằng nhà máy sẽ bị phá sản và đóng cửa.
Theo điều tra sơ bộ, việc này có liên quan đến Phương Ngạn của nhà họ Phương: Diệp Huyền Tần cười lạnh.
Anh còn chưa kịp ra tay với nhà họ Phương, thế mà họ đã tự mình dâng đến tận cửa.
Đúng lúc nhân cơ hội này, xóa sổ nhà họ Phương đi.
Anh nhắn tin cho Thẩm Hải: Tạm thời án binh bất động, chờ mệnh lệnh của tôi.
Tại nhà máy.
Từ Lam Khiết nhìn mười mấy tờ văn kiện của luật sư trước mặt, đầu như muốn to ra.
Nội dung của mấy tờ văn kiện đều là, nếu hôm nay cô không kết toán cho nhà cung ứng thì nhà cung ứng sẽ kiện cô ra tòa.
Tuy nhiên, toàn bộ tiền vốn của nhà máy thép đều đã được sử dụng vào đơn đặt hàng của nhà họ Thẩm rồi.
Bây giờ cô lấy đâu ra tiền để trả nợ!
Không còn cách nào khác, Từ Lam Khiết chỉ có thể tự mình đến gặp nhà cung ứng và tiến hành đàm phán.
Trong phòng hội nghị tràn đầy khói thuốc.
Tất cả các nhà cung ứng của nhà máy thép đều đang có mặt ở đây. Họ đã ở đây từ sáng sớm.
Từ Lam Khiết bị sặc và ho liên tiếp.
Cô nói với giọng điệu gần như cầu xin: “Các vị chủ tịch, chúng ta đang hợp tác tốt mà, tại sao các ngài lại đột nhiên muốn cắt đứt hợp tác?”
Người đại diện nhà cung ứng Sở Trương cười lạnh, nói: “Chỉ trách cô đã đắc tội với người không nên đắc tội.
Vị đại nhân vật này hiện giờ đang gây áp lực với chúng tôi. Chúng tôi kính mong cô chủ Từ không làm chúng tôi phải khó xử”
Từ Lam Khiết nhíu mày: “Cô đã đắc tội với ai? Phương Ngạn của Phương gia? Mẹ kiếp, chắc chắn là hắn ta.
Khốn nạn, đúng là muốn bức chết người ta mà.”
Sở Trương cười lạnh: “Bớt nói nhảm đi, hiện giờ cô phải đến cầu xin cậu Phương đi, hoặc là giải quyết việc thanh toán.”
Từ Lam Khiết đến cầu xin Phương Ngạn là điều không thể nào.
Cô căng da đầu, nói: “Các vị chủ tịch, các vị cũng nên biết rằng, tôi vừa nhận được một đơn đặt hàng lớn từ nhà họ Thẩm. Nếu đơn hàng này được hoàn thành, lợi nhuận của nhà máy sẽ tăng theo cấp số nhân. Đến lúc đó, tôi sẽ mua nguyên liệu của các vị với giá gấp đôi, được không!
Đây là một việc mà cả hai bên cùng có lợi. Các vị nên suy nghĩ kỹ một chút xem sao.”
Sở Trương: “Haha, tôi đã nói rồi, đừng nói nhảm nữa, mau lấy tiền ra đây.”
Từ Lam Khiết cũng tức giận: “Được rồi, hôm nay tôi sẽ kết toán, và cũng sẽ trả hết nợ cho các vị.
Tuy nhiên, tôi chỉ mong mọi người sẽ không hối hận.”
Sở Trương: “Hối hận? Hối hận cái khỉ gì!
Nhanh chóng nôn tiền ra đây”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.