Diệp Huyền Tân nói: “Vậy thì xin lỗi anh và Tú Vy chỉ có thể rời xa nhau mà thôi.”
Vẻ mặt của Lý Nghĩa Chính vô cùng đau khổ.
Anh ta và Tú Vy vừa mới bắt đầu ở bên nhau vì vậy anh ta không can tâm mà chết đi như vậy.
Sau khi cân nhắc lại lợi và hại cuối cùng Lý Nghĩa Chính đành nghiến răng nghiến lợi và nói: “Thành thật xin lỗi người anh em, vì Tú Vy tôi chỉ đành để anh chịu chút đau khổ thôi”
Hơn nữa chúng ta đi theo anh ta thì sớm muộn gì cũng phải vào con đường chết mà thôi vậy thì chỉ bằng bây giờ hấy cải tà quy chính về làm người tốt”
Lý Nghĩa Chính lấy điện thoại di động ra và bấm một cuộc gọi.
Diệp Huyền Tân nói: “Bật loa ngoài”
Lý Nghĩa Chính ngay lập tức bật loa ngoài lên.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối và từ đầu dây bên kia giọng nói của Lý Nghĩa Hồng được truyền đến: “Tại sao đến bây giờ vẫn chưa quay lại? Lão đại đang giục chúng ta đến báo cáo với thần chủ đấy”
Lý Nghĩa Chính nói: “Người anh em, làm phiền anh đến đây một chuyến, một mình tôi có chút không quyết định được tình hình”
“Ồ có chuyện gì vậy?” Lý Nghĩa Hồng kinh ngạc nói: “Chẳng có lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
Lý Nghĩa Chính nói: “Không có chuyện gì ngoài ý muốn chỉ là lá bùa không gian của tôi bị mất hiệu lực rồi vì vậy anh mang cho tôi một lá bùa không gian khác đến đi”
Lý Nghĩa Hồng càu nhàu: “Hiệu quả của thần chú không gian này thấp quá đi, trường hợp này tôi cũng đã gặp vài lần trước đây rồi. Nếu việc này xảy ra vào lúc gặp nguy hiểm, lá bùa không gian mất hiệu lực thì sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng”
“Chờ chút tôi sẽ mang qua cho anh”
Được.
Hai phút sau khi kết thúc cuộc gọi, khoảng không gian trên đầu của Lý Nghĩa Chính bắt đầu hỗn loạn sau đó xuất hiện một khe hở lớn.
Một hình bóng xuất hiện nhưng chính là Lý Nghĩa Hồng.
Lý Nghĩa Hồng vừa mới tiếp đất đã khiến nhiều người ở hiện trường hoảng sợ.
Anh ta nhanh chóng bật dậy: “Lý Nghĩa Chính, chuyện quái quỷ gì đây, sao lại nhiều người như vậy?”
Lý Nghĩa Chính chỉ biết thở dài và không nói thêm gì.
Chỉ với một tiếng thở dài Lý Nghĩa Hồng gần như đã nhận ra được thực tế: Anh ta dương như đã bị Lý Nghĩa Chính bán đứng.
Lý Nghĩa Hồng tức giận hét lên với Lý Nghĩa Chính: “Lý Nghĩa Chính, đồ khốn nạn!”
Nói xong anh ta liền lấy ra một lá bùa không gian và chuẩn bị chạy trốn.
Có điều Diệp Huyền Tân chắc chắn là không cho anh ta có cơ hội này, khí kính của Diệp Huyền Tân ngay lập tức phá hủy hết kinh mạch của Lý Nghĩa Hồng.
Áaaaaa!
Cơn đau dữ dội làm Lý Nghĩa Hồng nằm liệt dưới đất và không ngừng kêu gào thảm thiết, khốn khổ giấy dụa.
Tiếng gào thê thảm như xé tim cào phổi khiến lòng người sợ hãi.
Tuy đau đớn như vậy, Lý Nghĩa Hồng vẫn không quên chửi mắng Lý Nghĩa Chính.
Lý Nghĩa Chính khuyên nhủ: “Thôi em, em bình tĩnh lại đi…”
Lý Nghĩa Hồng măng: “Bình tĩnh khỉ gió! Bị anh ruột mình bán đứng phản bội, bảo ông đây bình tĩnh kiểu gì hả?!”
“Mẹ nó anh quên năm xưa ông đây đối xử với anh thế nào à? Gặp nguy hiểm đều bảo anh trốn trước, tôi chạy sau, nhưng bây giờ thì sao? Anh gặp nguy hiểm xong kéo tôi xuống nước, anh có biết xấu hổ hay không?!”
Lý Nghĩa Chính nói: “Em à, nghe lời anh đi, em thật sự muốn đi theo ông già cả đời ư? Đó là con đường sai lệch, chắc chắn không có kết quả tốt lành gì”
“Bây giờ chúng ta thành thật khai báo với Thần Soái, không chừng còn có cơ hội sống sót”