“Bây giờ tiếp tục làm việc của hai người đi”
Lý Nghĩa Hồng nói: “Lúc đến làm việc ở Tập đoàn Đạo Vương, Anh Ưng cũng không sắp xếp công việc gì cho chúng tôi. Mỗi ngày chúng tôi đều thoải mái nhàn nhã, thật là sung sướng.”
“Thế nhưng tiệc vui chóng tàn. Chỉ vài ngày trước, Anh Ưng đột nhiên tìm chúng tôi và giao cho chúng tôi một nhiệm vụ: Nói đến đây, Lý Nghĩa Chính có chút lo lắng.
Diệp Huyền Tân: “Nói tiếp đi. Kỳ thực mọi người làm gì, tôi cũng đều biết cả. Nếu các người dám giấu diếm dù chỉ một chút, thì đừng trách tôi nhãn tâm với các người!”
Lý Nghĩa Hồng nói: “Được rồi. Anh Ưng giao cho chúng tôi một đôi xương tay, để chúng tôi đặt đôi xương tay này vào ngăn kéo văn phòng của tập đoàn Đạo Vương”
“Hai bàn tay đó vẫn còn những mảng thịt và máu, bốc mùi hôi thối khó chịu, mùi đó khiến tôi nôn mửa ngay tại chỗ”
“Mãi cho đến khi đó, chúng tôi mới ý thức được rằng giáo phái của Anh Ưng là tà giáo, thậm chí còn năm cả mạng người trong tay”
“Phản ứng đầu tiên của chúng tôi chính là từ chối, sau đó rút lui. Nhưng Anh Ưng lại đe dọa chúng tôi, nói răng nếu chúng tôi không làm theo, anh ta sẽ giết chúng tôi!”
“Tôi đã nói rằng nếu như chúng tôi nghe theo, cảnh sát nhất định sẽ lần theo đôi xương tay này, điều tra ra được trên đầu chúng tôi, đến lúc đó cũng tôi cũng chỉ có một con đường chết”
“Anh Ưng bảo chúng tôi không cần phải lo lắng chuyện này, anh ta đã giúp chúng tôi tìm đường rút lui. Sau khi chúng tôi hoàn thành mệnh lệnh này, anh ta sẽ đưa chúng tôi đến cậy nhờ Thần Chủ. Với sự che chở của Thần Chủ, nửa đời sau chúng tôi sẽ ăn sung mặc sướng, không lo toan gì. “
“Anh Ưng còn cho phép chúng tôi đưa người nhà theo để nhờ cậy Thần Chủ, còn bảo đảm rằng người mẹ ốm nặng của tôi sẽ sống lâu trăm tuổi”
“Chúng tôi đã động lòng, vậy là chúng tôi đã làm theo những gì Anh Ưng dặn dò… Chuyện sau đó mọi người cũng đều biết rồi đó”
Từ trong mô tả của bọn họ, Diệp Huyền Tân đã năm được từ mấu chốt.
Anh Ưng, cùng với Thần Chủ!
Diệp Huyền Tần liền vội vàng hỏi: “Thần Chủ mà các người đã nói, rốt cuộc là thứ gì?”
Lý Nghĩa Chính nói: “Đương nhiên là thần rồi”
Diệp Huyền Tân: “Tôi đang hỏi nó trông như thế nào.”
Lý Nghĩa Chính: “Chúng tôi chưa từng thấy qua Thần Chủ, cũng không đủ tư cách để thấy Thần Chủ. Nhưng chúng tôi đã nhìn thấy pho tượng của nó rồi, đó là một bàn tay lớn”
Một bàn tay lớn!
Quả nhiên là Cự Chưởng thần bí!
Đi theo bọn họ, chắc chắn có thể tìm thấy Cự Chưởng thần bí, giải cứu Từ Lam Khiết.
Diệp Huyền Tần vội vã nói: “Bây giờ lập tức dẫn tôi đi tìm Thần Chủ!”
Lý Nghĩa Hồng nói: “Ngài Diệp, chúng tôi cũng không có cách nào để gặp được Thần Chủ. Chúng tôi chỉ có thể bảo Anh Ưng dẫn chúng tôi đi gặp thôi”
“Nếu như cậu thật sự muốn gặp Thần Chủ, chúng tôi có thể dẫn cậu đi tìm Anh Ưng”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Được, thế thì đi gặp tên Anh Ưng đó”
Lý Nghĩa Chính vội vàng đau khổ cầu xin: “Ngài Diệp, trước khi đi, anh có thể cho tôi gặp Tú Vy một lần nữa được không.
Nếu như tôi cứ im hơi lặng tiếng rời đi như vậy, Tú Vy chắc chắn sẽ đau lòng chết mất.”
“Cầu xin cậu, coi như là tôi cầu xin cậu”