Lần này Chu Trung không tin cũng không được.
Anh ta gào thét liên tục: “Tại sao, tại sao, ông Trời ơi, ông không công bằng!”
“Tôi mỗi ngày nếm hết đau khổ, nhận lấy tra tấn không thuộc về mình nhưng vì để tăng thêm năng lực, tương lai có thể trở về Đại Hạ để đánh thăng Thần Soái rửa mối nhục lần trước.”
“Nhưng hôm nay, ngay cả năng lực làm hư tóc của nó mà tôi cũng không có! Ông Trời là đồ lừa đảo, ông không mở mắt à”
Giờ phút này chắc chắn Chu Trung đã hoàn toàn sụp đổ.
Diệp Huyền Tân cười nhẹ: “Chu Trung, mày thấy đấy ở hiện thực thì không nhất định là thật”
Chu Trung chợt nhớ tới cái gì, sau đó trong đôi mắt lại hiện lên hy vọng: “Mày có ý gì? Ý mày là vừa nấy không phải là năng lực thật của mày mà là do mày dựa vào pháp bảo nào đó ư?”
“Đúng vậy, đúng vậy, nhất định là do mày dựa vào pháp bảo nếu không thì tuyệt đối sẽ không mạnh như vậy được.”
“Họ Diệp, có bản lĩnh thì đánh một trận bằng chính thực lực của mình với tao, chứ đừng dùng bảo pháp”
Diệp Huyền Tân: “Tao không có dùng pháp bảo gì. Pháp bảo đối với ta mà nói thì như đồ vô bổ, xưa nay đều vô dụng.”
Chu Trung ù ù cạc cạc: “Vậy ngươi nói điều tao thấy không nhất định là thật thì phải giải thích thế nào?”
Diệp Huyền Tân nói: “Điều mày vừa mới thấy không phải là năng lực thật sự của tao.”
“Thực lực thật sự của tao so với thứ mày vừa thấy thì mạnh hơn rất nhiều!”
Chuyện này sao có thể!
Chu Trung hoảng sợ nói thành tiếng.
Thì ra ý của Diệp Huyền Tân là năng lực thật sự của hắn so với thứ mình thấy được lại mạnh hơn chứ không phải là yếu.
Chẳng lẽ năng lực vừa nấy của nó không phải là giới nhân loạn? Mạnh hơn khi nấy… Chu Trung tình nguyện tin rằng Diệp Huyền Tân đang khoác lác.
Diệp Huyền Tân cười mỉm: “Chẳng lẽ mày không tò mò, tại sao ở đây có đánh nhau mà bên ngoài hoàn toàn không phát hiện được?”
Trong lòng Chu Trung hiện lên sự nghi ngờ.
Đúng vậy, tiếng đánh nhau ở chỗ này rất lớn, thậm chí có thể hơn tiếng nổ của lựu đạn mà truyền khắp cả quân hạm thì làm sao không có một người nào tới giúp đỡ.
“Vì sao?” Chu Trung dò hỏi.
Diệp Huyền Tân: “Đơn giản là vì ta dùng kình khí sắp đặt một kết giới nhỏ. Chuyện xảy ra ở bên trong kết giới thì bên ngoài hoàn toàn không có cách nào nhận ra được”
Cái gì!
Chu Trung không khỏi kinh hoảng lại nói thành tiếng.
Thần Soái đến trình độ có thể sử dụng kình khí tạo thành giới đích.
Đợi một chút, đây không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là Thần Soái có thể một bên duy trì kết giới, một bên dễ dàng đánh thắng mình…
Chu Trung hoàn toàn sụp đổ, lúc này anh ta mới ý thức được sự chênh lệch giữa mình và Thần Soái lớn đến chừng nào.
Còn không xứng đáng để xách giày cho người ta.
Xem ra thiên phú của Thần Soái không chỉ mạnh hơn một cấp độ so với mình. Năm đó mình mơ mộng hão huyền muốn tranh đoạt vị trí Thần Soái với anh ta thật sự là nói chuyện viển vông.
Chu Trung xấu hổ một hồi.
Anh ta khó khăn ngẩng đầu, nhìn Diệp Huyền Tân: “Họ Diệp rơi vào tay mày, tao tự rước lấy xui xẻo”
“Mày thật sự rất mạnh nhưng mày có thể bắt sống tao ư?