Diệp Huyền Tân: “Nói chuyện với anh đó. Tôi nói là bảo anh cút khỏi người cô ấy ngay lập tức”
“Con mẹ nó!” Lão Tôn tức giận mắng một câu: “Bớt lo chuyện của người hác đi, bằng không ông đây sẽ cho mày có chết cũng không biết là mình chết như thế nào”
Diệp Huyền Tân: “Chờ cô ấy sinh đứa bé ra rồi anh muốn làm như thế nào với cô ấy thì làm. Nhưng mà đứa trẻ trong bụng của cô ấy vô tội, anh không thể làm tổn thương nó được.”
Đi cái con mẹ mày!
Lão Tôn nổi giận: “Nói thật với mày, hôm nay ông đây nhất định phải tiêu diệt đứa bé trong bụng của cô ta, để tao xem mày có thể làm khó dễ được tao hay không?”
Vừa nói, lão Tôn vừa nắm chặt quả đấm, lập tức đánh về phía bụng của người phụ nữ có thai kia.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Diệp Huyền Tân đá nhẹ cục đá ở dưới chân, cục đá kia mạnh mẽ bắn về phía lão.
Tôn, đánh lên trên cánh tay của anh ta.
Răng rắc!
Cánh tay của Lão Tôn ngay lập tức bị gãy xương.
Aaal Lão Tôn hét một tiếng thảm thiết, lập tức ôm cánh tay nằm co quắp ở trên mặt đất: “Cánh tay của tôi, cánh tay của tôi: Hả?
Mọi thứ đột ngột xoay chuyển, lại lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người.
Đại Đầu không hiểu gì nhìn cánh tay của lão Tôn: “Lão Tôn, bị gãy xương sao?”
Lão Tôn gật đầu: “Anh Đại Đầu, cứu mạng với, em sắp đau chết rồi”
Đại Đầu nghiêm túc liếc nhìn Diệp Huyền Tân như là nhìn thấy chuyện lạ: “Hửm, tên nhóc này ngược lại cũng có chút tài năng. Trước kia từng luyện qua sao?”
Diệp Huyền Tân gật đầu.
Đại Đầu nói: “Thực sự không thể nhìn ra được đấy. Như thế này đi, sau này anh làm bảo vệ của tôi đi, đi bên cạnh bảo vệ an toàn của tôi”
“Ngày nào tôi cũng cho anh hai cái bánh bao chay”
Các đội viên khác đều hâm mộ, ghen tị mà nhìn Diệp Huyền Tân.
Có thể làm bảo vệ cho đội trưởng là vinh dự thế nào cơ chứ?
Này tương đương với việc được bưng bát cơm lên rồi, sau này sẽ không bị đói nữa.
Không ngờ Diệp Huyền Tần lại không chút do dự mà từ chối: “Xin lỗi, không hứng thú.”
Anh vẫn muốn làm đội trưởng cơ, làm sao lại cam tâm làm một bảo vệ bé nhỏ cho người khác cơ chứ?
Đại Đầu có chút tức giận: “Thằng nhóc, tốt nhất là anh nghĩ cho kỹ rồi hãng đáp. Chỉ với một mình anh thì có thể sống ở đấy được một tháng thì cũng tính là Phật Di Đà rồi”
“Nếu như anh làm bảo vệ của tôi, tôi đảm bảo anh có thể an ổn mà sống nửa đời còn lại”
Diệp Huyền Tân lắc đầu, từ chối thêm một lần nữa.
Đại Đầu thẹn quá hóa giận: “Được, con mẹ mày muốn chết, tao cho mày toại nguyện!”
Nói xong, Đại Đầu liếc mắt nhìn Sói Đói một cái.
Ánh mắt thể hiện rất rõ ràng, chính là muốn Sói Đói giết chết Diệp Huyền Tân.
Con người Diệp Huyền Tân này chính là một nhân tài, nếu như mà không có được, vậy thì chỉ đành giết chết anh ta thôi, để tránh uy hiếp cho mình về sau.
Người phụ nữ mang thai lại rất cảm kích mà nhìn Diệp Huyền Tân.
Cô ta có thể cảm nhận được sự an toàn chưa từng có trên người Diệp Huyền Tân.
Cô ta chỉnh lại quần áo, đi đến trước mặt Diệp Huyền Tân, bỗng nhiên cô ta quỳ phập xuống đất.
“Ân nhân, xin nhận của chị một lạy”