Phượng Hoàng Lửa bị Satan giày vò tức thở không nổi, cuối cùng cắn răng nói: “Vậy được, tôi đồng ý với anh”
Một lời đã nói!
Satan trong lòng mừng như điên.
Nếu như ngài Diệp biết được vụ đánh cược này, nhất định sẽ rất vui, nói không chừng sẽ càng chỉ điểm võ thuật cho anh ta nhiều hơn.
Đang trong lòng suy nghĩ, bên chỗ Phượng Hoàng Lửa bỗng nhiên “Âm” một tiếng.
“Cái thứ gì thết”
Phượng Hoàng Lửa giật mình, vội vàng lắc đầu nhìn qua.
Vừa nhìn, nhịp đập trái tim của Phượng Hoàng Lửa lập tức tăng tốc lên.
Là một người đã chết.
Hơn nữa, người này chết rất thê thảm, máu me bê bết khắp người, bụng, ngực, thậm chí là mặt mũi đều lởm chởm, hình như là… Cả cơ thể người đều bị nổ tung từ trong ra ngoài Tồi.
“Đây con mẹ nó ai làm thế?” Phượng Hoàng Lửa tức giận gầm lên.
Satan cũng giật mình, kinh ngạc hít thở sâu: “Vừa rồi người này mới từ trên trời rơi xuống… Đợi đã, hình như tôi đã biết là ai làm rồi”
“Là ai?”
Phượng Hoàng Lửa hùng hổ dọa người nói.
Satan nói: “Nếu đón không lầm, chắc là do ngài Diệp làm đó”
Phượng Hoàng Lửa nhíu mày nói: “Sao anh biết chứ?”
Satan nói: “Cô tỉ mỉ nhìn xem, người này có phải là Cư Sĩ Bạch Y không?’ “Hả?”
Phượng Hoàng Lửa hai mắt như đuốc, nhìn về cá xác chết kia.
Tiếp theo, cảm xúc của cô ta trở nên căng thẳng.
Cái áo này, rõ ràng là Cư Sĩ Bạch Y, chỉ là bị máu nhuộm cho thành màu đỏ, cho nên vừa rồi nhìn lướt qua không nhận ra.
Và còn vóc dáng này, cùng với vết nổ trên mặt… Đều tương đồng với Cư Sĩ Bạch Y.
Thật trùng hợp, còn nữa… Diệp Huyền Tân thật sự đã đuổi kịp Cư Sĩ Bạch Y, còn giết luôn anh ta ư?
Đang trong lúc mơ hồ, sau lưng của cô ta bỗng vang lên một tiếng ầm.
Phượng Hoàng Lửa bị tiếng động này làm cho giật mình, vội vàng quay lưng lại.
Chính là Diệp Huyền Tân.
Phượng Hoàng Lửa lập tức tinh thần suy sụp: nhìn dáng vẻ này thì chắc đến chín phần mười là Diệp Huyền Tân đã thủ tiêu Cư Sĩ Bạch Y rồi.
Satan nồng nhiệt ra chào đón: “Anh Diệp, anh đã quay về rồi”
“Đây chắc là Cư Sĩ Bạch Y rồi, anh tóm được anh ta về rồi àm Diệp Huyền Tân: “Ừ, đúng vậy”
Phượng Hoàng Lửa nở một nụ cười mỉa mai: “Thật không thể nhìn ra, anh thực sự cũng có chút bản lĩnh, được, xem như anh giỏi!”
Nói xong, Phượng Hoàng Lửa liền quay người rời đi.
Diệp Huyền Tân bỗng gọi cô ta lại: “Phượng Hoàng Lửa, đứng lại!”
Phượng Hoàng Lửa miễn cưỡng dừng bước lại: “Chuyện gì?”